Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 273 : Hoàng hậu tạ thế

Ngày đăng: 19:03 19/04/20


Sở Kiều đợi một hồi vẫn không thấy Yến Tuân trở lại thì không khỏi có chút sốt ruột. Lát sau A Tinh vén rèm xe lên thông báo Yến Tuân đã lên xa giá của Lý thái tử, muốn Sở Kiều không cần chờ, tự mình đi trước.



Mùa xuân cao nguyên luôn đến muộn hơn những nơi khác, hiện giờ Biện Đường và Hoài Tống đã sớm vào hè nhưng quốc thổ Đại Hạ vẫn chỉ vừa lập xuân, thỉnh thoảng vẫn có gió lạnh như băng thổi qua. Xa gia đến Ngọc Hoa môn đều không thể tiếp tục đi nữa, Sở Kiều xuống xe đi theo cung nhân dẫn đường, băng qua hành lang một đường tiến về phía tiền điện.



Có lẽ thời gian vẫn còn sớm nên cung Thịnh Kim vô cùng an tĩnh, bầu trời xanh lam thi thoảng có cánh chim trắng xẹt qua, gió lạnh thổi tung tay áo bay bồng bềnh như cánh bướm.



“Bạch công công!” Một tiểu thái giám đột nhiên chạy đến từ hướng Hương Chương điện, hổn hển nói với lão công công niên kỷ đã cao: “Bạch công công, Tần thục nghi ở thục nghi cục chết rồi!”



“Cái gì?” Bạch công công sửng sốt, nhất thời đánh rơi phất trần trong tay xuống đất, lắp bắp: “Đã xảy ra chuyện gì?”



“Người ở thục nghi cục nói là sau khi ăn mứt táo thiện phòng dâng lên liền đột nhiên phát bệnh, người của viện nội vụ đã tiến cung tra xét rồi.”



“Tại sao lại có thể như vậy?” Lão công công cau mày.



Lão công công vừa xoay đầu định nói với Sở Kiều thì nàng đã lên tiếng trước: “Công công bận bịu nhiều việc, ta biết đường tới tiền viện nên có thể tự đi được.”



“Đa tạ Sở phương nghi.” Lão công công hành lễ.



Tiểu thái giám thúc giục, “Chúng ta mau đi.”



Sở Kiều là nữ quan tứ phẩm, quan hiệu là phương nghi, nàng sống trong cung nhiều năm nên sớm đã quen thuộc với các nương nương công công. Nói đúng ra, đương kim hoàng đế không phải là người háo sắc, trong cung từ trước đến giờ không có nữ nhân được đặc biệt sủng ái hay bị vắng vẻ ghẻ lạnh. Nàng mơ hồ nhớ được Tần thục nghi của thục nghi cục kia tên là Uyển Uyển, bình thường không có gì nổi trội giữa hơn tám mươi thục nghi hát hay múa giỏi của thục nghi cục, từ trước đến nay là người trầm lặng an tĩnh nhất, còn thường xuyên đến chỗ thượng nghi phường của nàng lấy sách đọc. Nhưng không ngờ người không đến xỉa tới đấu tranh trong cung cũng trốn không thoát họa sát thân.



Sở Kiều không suy nghĩ nhiều nữa, xuyên qua Hương Chương điện chính là hồ Bát Cừ, hai bờ hồ trồng kín liễu xanh rũ cành, gió nhẹ phây phất tại thành từng gợn sóng trên mặt hồ. Sở Kiều đứng trên cầu Bát Cừ, gió thổi vạt áo nàng bay bồng bềnh, không khỏi sinh ra chút trống trải trong lòng.



Băng qua Vinh Hoa các, xa hơn nửa là phúc môn* của tiền điện. Nàng chọn đi đường tắt, con đường này trước giờ ít người qua lại nên tương đối an tĩnh. Hình ảnh thiếu nữ áo trắng tóc đen đi giữa khung cảnh hai bên hành lang ngói vàng, giả sơn cùng nước xanh một bên, trăm hoa đua nở vô cùng thanh nhã.



*Phúc môn (kiểu như cửa ngoài của gian nhà chính)




Đứng trong rừng trúc rậm rạp, vạt áo đỏ sẫm tung bay theo gió, Giá Cát Nguyệt nhíu chặt mi tâm, thật lâu vẫn không nói gì. Trời không nóng nhưng hạ nhân lại căng thẳng đến trán rịn mồ hôi. Qua chừng nửa nén hương thời gian, Gia Cát Nguyệt rốt cuộc gật đầu, nói: “Đi thôi.”



Gió lạnh ào ạt, trong cung Thịnh Kim tràn ngập mùi máu tanh.



Sở Kiều mới vừa đến tiền điện thì đã nhìn thấy Yến Tuân đang đứng thẳng người trên quảng trường đợi mình. Nàng nhanh chóc tiến đến, Yến Tuân cũng nhìn thấy nàng, khóe miệng khẽ cười một tiếng, cũng đi tới.



“Kiều Kiều!” Lý Sách một thân hoa phục đỏ thẫm đứng ở một bên, ra sức vẫn vẫy tay với Sở Kiều.



Sở Kiều còn chưa kịp bày vẻ mặt chán ghét thì một tiếng chuông nhất thời vang dội cả hoàng cung. Tất cả hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn về phía Tà Phương điện.



“Có thích khách! Hoàng hậu qua đời rồi!”



Giọng nói thanh thúy của thái giám như tiếng chuông tang mang theo tiếng nức nở truyền khắp quảng trường trước tiền điện, hắc y thị vệ lập tức ào đến như thủy triều bao vây Tà Phương điện. Tất cả mọi người đều kinh ngạc sợ hãi hồi lâu, một tiếng khóc đột nhiên phát ra không biết từ đâu, sau đó nhanh chóng lan rộng khắp quảng trường, quanh quẩn trên bầu trời cung Thịnh Kim.



Hoàng hậu Mục Hợp Na Vân xuất thân từ Mục Hợp thị đứng đầu bảy đại thế gia, mười ba tuổi vào cung, ba mươi tuổi đi lên hậu vị, chấp chưởng phượng ấn mười năm, chan hòa lục cung, không ai dị nghị.



Sở Kiều nhất thời trầm mặt, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Yến Tuân, thấy được trong mắt hắn cũng có sự kinh sợ giống như nàng. Tà Phương điện chính là chỗ nàng vừa đi qua khi nãy, nếu như vụ ám sát xảy tra chỉ trước một khắc thì nàng nhất định sẽ không thể sống mà đứng ở đây.



Từng hồi chuông tang không ngừng vang lên, tổng cộng chín hồi chuông, tất cả người đang đi lại, cung nữ, thái giám, vương công đại thần cùng văn võ bá quan đều xoay người nhìn về phía hậu cung, đồng loạt quỳ xuống. Hoàng cung đại nội tĩnh lặng không một tiếng động, trong một khắc sau, tiếng dập đầu liên tiếp vang lên. Đầu tiên là một người, sau đó là hai người, mười người, trăm người, ngàn người, tất cả đều hướng Tà Phương điện cúi người dập đầu.



Sở Kiều hé miệng nhưng lại nói không ra lời, trong đầu nhớ tới nữ tử sắc bén ngồi trên hậu vị đại biểu cho Mục Hợp thị cơ hồ nắm giữ hơn nửa giang sơn của Đại Hạ, nhớ tới lời lẽ sắc bén chém đinh chặt sắt kia – ‘Hoàng hậu Đại Hạ chỉ có thể là một mình Mục Hợp Na Vân ta, quá khứ, hiện tại và tương lai đều thế.’



Lời nói vẫn còn bên tai mà người đã mất. Hoàng cung hoa lệ canh giữ nghiêm ngặt này đến tột cùng là cất dấu đao phong đáng sợ đến thế nào?



Tiếng khóc vang vọng xuyên thấu trời bên ngoài Tử Kim môn vọng vào.