Hoàng Phi Sở Đặc Công Số 11

Chương 397 : Thiếu ngươi một mạng

Ngày đăng: 19:03 19/04/20


Trong phòng yên tĩnh như tờ, ngọn nến cung đình cháy chập chờn ở góc tường thỉnh thoảng bắn ra tia lửa lách tách. Bên ngoài trời tối đen, lâu lâu lại có tiếng ve kêu râm ran truyền vào từ cửa sổ, ánh trăng như nước dát bạc trên bệ cửa sổ, khí hậu thành Ổ Bành vào ban đêm lành lạnh, nhiệt độ thích hợp vô cùng dễ chịu, cảnh vật thật thanh bình.



Người tập võ thính lực thường rất tốt, nhất là trong khung cảnh yên tĩnh như nơi này. Chốc lát sau đã nghe có nam nhân cố ý nhỏ giọng xì xào, hiển nhiên là đám hộ vệ đang tụ lại một chỗ, dè dặt tám chuyện xấu của chủ tử mình.



“Thiếu gia ngày thường nhìn rất nghiêm túc, không ngờ cũng có loại sở thích đó.”



“Ai bảo không có, động tĩnh như vậy, y phục cũng ném khắp nơi, thật kịch liệt mà.”



“Cô gái kia gặp thời rồi, có thể leo lên người thiếu gia chúng ta.”



“Bất quá tư thái nàng thực không tệ, cặp chân kia đúng là vừa dài vừa trắng…”



“Ngươi váng đầu hả? Đó là người của thiếu gia, cẩn thận thiếu gia móc luôn mắt chó của ngươi!”



“Ờ, Trương đại ca nói rất đúng, chúng ta nhất định phải quên cảnh tượng vừa thấy đi, coi như mình là người mù thì hơn.”



“Ta đây là người ở trong phủ đã bao nhiêu năm rồi này. Các ngươi đừng thấy bây giờ tính tình thiếu gia tốt hơn nhiều rồi lơ là. Nhớ năm đó thiếu gia cũng là nhân vật bạo ngược số một số hai trong phủ, trên dưới phủ ai mà không sợ? Các ngươi nghe ta đi, tuyệt không sai đâu. Nhưng nói tới nói lui, tiểu nữ nô kia tố chất thực không tệ, tư thái kia, bộ dáng như vậy, bất quá… sao ta lại cảm thấy nhìn có chút quen mắt vậy nhỉ?”



“Mỹ nhân trong thiên hạ ai ngươi chả nhìn quen mắt.”



Đám người cúi đầu cười mờ ám, sau đó mọi âm thanh đều ngừng bặt, đoán chừng đã đi xa.



…………………………………………………………………………………….



Trong phòng, hai người vẫn duy trì tư thế cũ, vẫn giữ chặt yết hầu đối phương, chân kẹp chặt nhau, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ phức tạp. Ngoài cửa sổ đột nhiên nhiên nổi gió, vi vu thổi vào bên trong khiến màn lụa đỏ khẽ bay múa uốn lượn trước mắt hai người, khiến thân ảnh cả hai thêm mấy phần mông lung mờ ảo.



Thời gian chậm rãi trôi qua, xa xa vang lên tiếng chiêng báo canh giờ. Nó quanh quẩn trong bóng đêm thâm trầm rồi vang vọng khắp phủ đệ, giống như một con thuyền nhỏ lướt trên mặt sông Giang Nam êm đềm tạo lên vô số gợn sóng, chậm chạp nhưng kiên định. Tiếng chiêng ngân dài như âm cuối trong giọng hát thiếu nữ, biểu thị vẻ mềm mại đong đưa đặc trưng của Biện Đường.



Một nam một nữ vẫn đang nhìn nhau chăm chăm.



Ánh mắt Sở Kiều từ vẻ khiếp sợ ban đầu chuyển sang ngượng ngùng, tức giận, căm thù rồi trở thành vẻ bình tĩnh nhàn nhạt. Giống như mặt hồ bị một tảng đá lớn ném vào, tuy hòn đá ban đầu làm cho mặt nước nổi bọt tung tóe nhưng nó dần dần chìm xuống, bị nước hồ hoàn toàn bao phủ, sau cùng cũng chỉ để lại từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ. Hồ nước cuối cùng sẽ an tĩnh trở lại, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.



Hai người vô cùng ăn ý đồng thời buông cổ họng đối phương ra, chậm rãi từng chút một lui về phía sau.



Sở Kiều kẹp chăn lụa ôm lấy ngực, che lại khoảng da thịt trơn bóng lồ lộ, đưa mắt nhìn chăm chăm nam nhân đối diện, không hề chớp mắt dù chỉ một chút, tất cả tâm tình đều bị áp chế, lộ ra ngoài cũng chỉ có vẻ đề phòng cùng cẩn thận cao độ.



Đúng, nam nhân này chính là Tứ thiếu gia Gia Cát gia – Gia Cát Nguyệt – người vừa thẳng một đường phi ngựa chạy tới thành Ổ Bành, bằng thân phận của hắn, thành thủ một ngôi thành nho nhỏ ở Biện Đường dĩ nhiên sẽ liều mạng nịnh bợ.



Vẻ tức giận trong mắt nam nhân dần dịu lại, con ngươi đen nhánh, mày kiếm tà mỵ, ánh mắt không mang địch ý rõ ràng mà khôi phục bộ dạng thường lệ, chỉ thêm mấy phần lạnh lẽo. Hắn không hề cố kỵ bước xuống giường, ung dung nhặt trường bào vàng đen bị cởi ra khi nãy lên, tùy tiện mặc vào người, thắt lưng buộc qua loa bên hông, phía trước lộ ra một mảng lớn lồng ngực rắn chắc màu đồng.



Sau đó, nam nhân ngoài dự tính nổi lòng tốt, nhặt áo ngoài cùng những mảnh y phục rơi trên đất của Sở Kiều lên rồi đi tới trước mặt nàng, giơ bộ y phục ướt đẫm ra, thản nhiên nói: “Đưa đây.”



“Đưa?” Sở Kiều nhăn trán, “Đưa cái gì?”



Gia Cát Nguyệt nhướng mắt liếc nàng một cái, bộ dáng như muốn nói nàng hồ đồ hay sao, “Yến Tuân và đám người Đại Đồng Hành kia trở nên túng quẫn đến mức này sao? Phải cho ngươi ra ngoài làm kẻ trộm?”



“Ngươi nói cái gì?” Mắt Sở Kiều long lên, nàng cả giận nói: “Nói năng cẩn thận một chút!”



Gia Cát Nguyệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, khinh thường nói: “Đã là thịt trên thớt mà còn kiêu ngạo như vậy.”



Sở Kiều ngồi ở trên giường, mặt lộ vẻ rét lạnh nhưng cũng không cãi lại. Một nước cờ sai sẽ thua cả ván, chuyến đi tối nay thật đúng là hoàn toàn thất bại rồi. Đáy lòng rầu rĩ đến cực độ, nàng cũng chỉ có thể thầm oán vận khí bản thân xui xẻo.



Tuy nhiên, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng thời điểm nhìn thấy mặt Gia Cát Nguyệt, trong lòng Sở Kiều chợt dâng lên một cảm giác nhẹ nhõm khó tả. Có lẽ, rơi vào tay hắn so với việc rơi vào tay người khác rốt hơn rất nhiều, tối thiểu sẽ không bị cắt đầu nộp thưởng ngay lập tức vì đế đô treo giải chính là đầu chứ không phải là cả thân người nàng.



“Lấy ra đây.” Gia Cát Nguyệt vẫn kiên trì nói.



“Lấy cái gì?”




“Tạm thời đừng cử động, để ta băng bó cho ngươi.”



Sở Kiều đứng lên, nhanh chóng chạy vào phòng tắm múc một thùng nước nóng rồi nhanh chóng nhảy lên giường, bắt đầu rửa vết thương cho Gia Cát Nguyệt.



Gia Cát Nguyệt khàn giọng nói: “Bên trong… còn rất nhiều dằm gỗ, phải lấy ra.”



Sở Kiều sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt tái nhợt của Gia Cát Nguyệt, hỏi: “Ngươi có thể nhịn được không?”



Gia Cát Nguyệt không đắn đo, “Không thử làm sao biết.”



Sở Kiều lục trong phòng tìm được một thanh chủy thủ, dùng rượu trên bàn đốt lửa khử trùng chủy thủ rồi đưa một cuộn vải cho Gia Cát Nguyệt, nói: “Cắn đi, tránh cắn phải đầu lưỡi khi bị đau.”



Gia Cát Nguyệt dùng tay không bị thương cầm lấy nhưng cũng không dùng đến. Sở Kiều cũng không nói gì thêm mà bắt đầu chuyên tâm xử lý vết thương.



Vết thương so với bị kiếm hay chủy thủ đâm còn nghiêm trọng hơn nhiều, không nói đến miệng vết thương lớn, bề mặt vết thương lồi lõm, da thịt hỗn độn lẫn nhiều dằm gỗ đâm sâu vào trong thớ thịt, nếu không lấy ra bằng hết thì vết thương chắc chắn sẽ bị thối rữa không thể lành.



Đối mặt với vết thương như vậy, dù là Sở Kiều cũng không nhịn được mà run tay.



“Hay là tìm đại phu đến đi.” Sở Kiều ngẩng đầu lên nhìn Gia Cát Nguyệt, kiên định nói.



Nàng biết, gọi đại phu đến thì nàng sẽ bị lộ, đợi chờ nàng chỉ có một con đường chết. Nhưng có lẽ nàng cũng có thể nhân lúc hỗn loạn khi đại phu tới mà chạy trốn, cho dù khả năng này rất nhỏ.



Gia Cát Nguyệt đoạt lấy chủy thủ, mặt lộ vẻ âm trầm, “Ngươi làm không được thì để ta.” Nói xong hắn liền định khoét thịt của bản thân.



“Ta làm! Ta làm!” Sở Kiều cả kinh, vội vàng đoạt chủy thủ lại, sau đó ngẩng đầu chăm chú nhìn hắn một cái thật lâu.



Gia Cát Nguyệt mắt nhắm hờ, bộ dạng như không liên quan đến bản thân. Nếu sắc mặt hắn không tái nhợt như giấy thì Sở Kiều thực rất hoài nghi người bị thương có phải là hắn hay không. Sau đó, nàng hít sâu một hơi, bắt đầu trị thương cho hắn.



Ba canh giờ sau (6 tiếng), chân trời đã hừng sáng thì toàn thân Sở Kiều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Nàng tìm lại y phục ban đầu của mình, lấy ra thuốc trị thương thượng hạng dắt trong áo bôi lên vết thương của Gia Cát Nguyệt rồi dùng một khối lụa trắng sạch sẽ băng bó kỹ càng, cuối cùng cũng xong.



Suốt cả quá trình Gia Cát Nguyệt không nói tiếng nào, Sở Kiều cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Lúc nhìn tới thì thấy hắn đã thiếp đi, trên trán rịn đầy mồ hôi hột, mi tâm nhíu lại thành một chữ xuyên (川), cuộn vải nắm trong cánh tay còn lại đã thấm đẫm mồ hôi, đầu tóc cũng ướt sũng như vừa bị ngâm nước.



Thu dọn xong xuôi, Sở Kiều đỡ Gia Cát Nguyệt nằm lên giường, rửa sạch máu cùng mồ hôi trên mặt rồi dùng một miếng vải khô lau tóc cho hắn.



Xa xa có tiếng gà gáy phá tan màn sương sớm, bên ngoài đã dần sáng, bên ngoài có hạ nhân lên tiếng gọi cửa. Sở Kiều khẩn trương mềm giọng nói Gia Cát Nguyệt còn chưa tỉnh, nhất thời khiến đám thị vệ kia phải nhịn cười một trận.



Cũng phải, giằng co kịch liệt suốt một buổi tối, e rằng phải ngủ cả ngày.



Dù sao cũng phải lưu lại thành Ổ Bành hai ngày, nên thị vệ liền dặn dò không cho nha hoàn trong phủ Điền thành thủ quấy rầy thiếu gia của bọn họ… Ờ, không may quấy rầy thiếu gia thì… Ờ, chỉ cần đúng giờ đưa thức ăn tới là được rồi.



Sở Kiều trở lại bên giường lớn, Gia Cát Nguyệt vẫn còn đang ngủ say, nàng mệt mỏi cúi đầu nhìn nam nhân đang nhíu mày nằm trên giường,đôi mắt yêu diễm cùng đôi môi đỏ sẫm luôn nói lời lạnh nhạt của hắn, dần dần khẽ nhăn mày lại. Chân mày nàng càng lúc càng nhăn hơn, tựa hồ như vĩnh viễn cũng không thể thả lỏng.



“Ta và ngươi là kẻ địch.” Sở Kiều lẩm bẩm, cũng không rõ là nói cho Gia Cát Nguyệt nghe hay là nói cho chính nàng nghe.



“Về công, ta là nô lệ phản quốc, ngươi là quý tộc của đế quốc. Về tư, ngươi giết Lâm Tích, giết Hiệp Tương, Tiểu Thất và Tiểu Bát, còn có rất nhiều trẻ em của Kinh gia, ta và Yến Tuân trải qua cuộc sống không bằng heo chó ở đế đô suốt tám năm trời. Ta cũng giết gia gia của ngươi, hạ nhân của ngươi, trốn khỏi phủ Gia Cát. Mâu thuẫn giữa ta và ngươi vĩnh viễn không thể giải, ngươi giết ta không có gì đáng trách, ta giết ngươi cũng là chuyện đương nhiên, chúng ta không chút tình ý, không cần hạ thủ lưu tình. Ngươi chết ta sống, ngươi sống ta chết, vốn… vốn là…”



Lời kế tiếp của nàng vốn là ‘hiển nhiên, không có gì không đúng, không có gì không thỏa đáng’, trước kia Sở Kiều chưa bao giờ có mảy may dao động khi nói đến vấn đề này. Nhưng chẳng biết vì sao, giờ khắc này, giọng nàng càng lúc càng nhỏ, dần dần giống như tiếng muỗi kêu, ngay chính nàng cũng nghe không rõ nữa.



Nhìn thấy nam nhân hôn mê mi tâm vẫn nhíu chặt, nàng không nhịn được khẽ xoa xoa vết thương trên vai hắn.



“Bất kể như thế nào, ta thiếu ngươi một mạng.” Sở Kiều chậm rãi nói: “Gia Cát Nguyệt, thật xin lỗi.”



Trong phòng vô cùng im ắng, mặt trời dần lên cao bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp xuyên qua khe cửa để lại quang ảnh loang lổ trong phòng.



Sở Kiều ngồi bệt dưới đất, đầu gục bên người Gia Cát Nguyệt, cơn mệt mỏi kéo đến khiến nàng bất giác ngủ thiếp đi