Hoàng Thượng Đừng Nghịch!
Chương 53 : Thành niên
Ngày đăng: 14:36 30/04/20
Chương 53: Thành niên.
Edit + Beta: Như Heo.
Hai người chiến tranh lạnh giằng co suốt buổi trưa, Ngu Đường sau khi lên lầu thì không xuống nữa.
Tống Tiêu đi chân trần trên chiếc cầu gỗ thật dài, đi thẳng đến bên bờ biển, khoanh tay đứng nhìn từng đợt sóng xô vào bờ.
Nghe bạn học cùng lớp nói, gia đình có chút gia thế vì muốn cho con du học mà phải bớt ăn bớt mặc, đập nồi bán sắt vụn, sau khi học xong quay về cũng không cạnh tranh được với sinh viên trong nước. Việc này đối với Tống Tiêu mà nói là hành vi vô cùng bất hiếu.
Huống chi mục đích xuất xuất ngoại của y chỉ vì không muốn rời xa Ngu Đường.
Đời trước lãng phí mười năm thời gian, loáng một cái đã qua ngàn năm, lần nữa gặp gỡ, kỳ thực Tống Tiêu vô cùng quý trọng mỗi ngày được ở bên Ngu Đường. Nghe nói Ngu Đường phải xuất ngoại du học, y đã trộm tra rất nhiều tư liệu, có điều gia hoả bá đạo kia căn bản không cho y cơ hội, lúc nào cũng trực tiếp thay y quyết định mà không để ý đến cảm nhận của y.
Ngu Đường đứng bên cửa sổ, nhìn người đứng trên bờ biển mặc áo sơ mi trắng mềm mại, khoanh tay đứng đó, vải vóc mềm mại bay phần phật trong gió, trong khoảnh khắc, bóng dáng tiểu thị lang năm đó đứng trên cầu cửu khúc xuất thần lại hiện lên trước mắt hắn.
...
Tuyết càng đậm, hắn càng muốn Tống Tiêu đi đình giữa hồ ngoại ô cùng hắn thưởng tuyết. Làm thần tử không được phép tới trễ, người kia liền ngu ngốc mà đi sớm.
Cả người không mặc áo khoác, không ôm lò sưởi tay, chỉ mặc chiếc áo bào đơn bạc, tiểu thị lang đứng trên cầu cửu khúc, cái mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.
"Sao còn đứng đây?" Cảnh Nguyên đế bước nhanh đi tới, gỡ áo bào lông cáo huyền sắc trên người xuống phủ thêm cho y, trong đình giữa hồ có đốt lò than, người này lại cố tình đứng ngoài này hứng gió.
Tống Tiêu đột nhiên cảm thấy vành mắt nóng lên, thiên đế đệ nhất cơ trí, ở trước mặt y chỉ là một tên ngốc dễ bị xúc động, nói cho cùng cũng vì quá để ý. Chậm rãi gật đầu, vòng tay ôm trả hắn.
Vậy sau này, nếu có uất ức gì, y liền nói cho hắn biết, sẽ không như trước đây, lúc nào cũng nhẫn nhịn.
Mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, trong mơ, Tống Tiêu lại về tới cung điện lạnh như băng, đêm trước ngày đại hôn, cung nữ giáo dẫn hắn về long dương chi đạo.
"Làm bên thừa nhận dĩ nhiên sẽ rất đau đớn, điện hạ nhịn một chút là sẽ qua thôi, làm nương tử quan trọng nhất là phải hầu hạ phu quân của mình." Lời cung nữ giáo dẫn nói đêm đó vẫn luôn khắc sâu trong đầu Tống Tiêu. Đêm động phòng hoa chúc rốt cuộc cũng đến, có muốn trốn cũng không được.
"Ngươi đang sợ hãi?" Hoàng thượng bưng rượu hợp cẩn, mặt mang ý cười nhìn y.
"Đêm động phòng hoa chúc, thần có gì phải sợ chứ?" Mỉm cười uống rượu giao bôi, Tống Tiêu còn chưa kịp thích ứng được thân phận quân thần cùng đế hậu chuyển đổi, đã bị hoàng thượng ấn ngã xuống phượng đan.
Nóng, mới đầu là càng ngày càng nóng, ôm ấp của hoàng thượng rất ôn nhu, cũng rất khủng bố, chỉ là sau đó, thật sự rất đau.
"A... Hoàng thượng..." Tống Tiêu cảm giác thân thể đều bị xé rách, trợn mắt nhìn hoa văn trang trí trên đỉnh giường, thoáng dời đi lực chú ý, nhưng làm thế nào cũng không thể quên được đau đớn kéo dài không dứt đó.
Hoàng thượng, dừng lại, cầu xin ngươi... Lời ra đến khoé miệng, lại bị nuốt trở vào, gắt gao cắn chặt môi dưới, thầm nghĩ chỉ cần nhịn một chút sẽ qua, một lần nhẫn nhịn này kéo dài suốt cả đêm.
Mở mắt ra, Tống Tiêu không khỏi cau mày, cảm thấy nơi nào đó có chút dấp dính, chờ thần trí y hoàn toàn tỉnh táo lại, mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Bản thân y, không ngờ lại nghĩ đến đêm động phòng hoa chút không tốt đẹp chút nào đó, xuất tinh trong mơ...
Đang lúc dở khóc dở cười, một cánh tay thon dài ấm áp từ phía sau vòng qua, đồng thời truyền đến một trận cười khẽ sung sướng: "Đây quả là... món quà sinh nhật không thể tốt hơn được nữa."