Hoàng Thượng Đừng Nghịch!

Chương 54 : Ấu trĩ

Ngày đăng: 14:36 30/04/20


Chương 54: Ấu trĩ.



Edit + Beta: Như Heo.



"A..." Tống Tiêu đỏ mặt, bị hoàng thượng bắt tại trận, tiếng than nhẹ từ trong miệng tràn ra, lập tức bị người dán tới dùng môi chặn lại.



Thân thể Tống Tiêu bởi vì trước đây không được chăm sóc tốt, tương đối gầy yếu, một năm nay được hoàng thượng lấy các loại thức ăn ngon bồi bổ rốt cuộc cũng khoẻ lên. Ngu Đường trong lòng vui vẻ, so với sung sướng trên thân thể còn sâu sắc hơn.



Loại cảm giác này, giống như phát hiện một cây ăn quả vốn thuộc về mình bị người không biết nuôi dưỡng đến khô vàng, đến lúc được mùa cũng không thể kết quả. Hắn đoạt lại tự mình tỉ mĩ nuôi nấng, ngày ngày tưới nước bón phân, hôn hôn sờ sờ... Rốt cục cũng đem mầm nhỏ này nuôi đến khoẻ mạnh, hiện tại đã ra hoa rồi.



"Ưm..." Bàn tay thon dài du tẩu trên người, thân thể thiếu niên quá mức mẫn cảm, Tống Tiêu có chút chịu không nổi, thân thể run nhè nhẹ.



Ngu Đường tưởng y sợ hãi, ngậm một bên lỗ tai y thấp giọng dụ dỗ: "Ta sẽ không làm tới cuối cùng, đừng sợ."



Tống Tiêu rụt tai về, nghiêng đầu nhìn về phía Ngu Đường, nhìn đôi mắt thâm trầm đen kịt tràn ngập nhu tình của hắn, bản thân nhịn không được lộ ra ý cười. Đời này, có thể cùng nhau lớn lên cùng Ngu Đường, quả là một chuyện tốt đẹp.



Nhìn thấy Tống Tiêu không tiếp tục chống cự, Ngu Đường nhất thời càng thêm cao hứng, một bên trêu chọc một bên đùa nghịch vành tai y: "Đời trước, ngươi là dùng tay trái hay tay phải? Hửm?"



Tống Tiêu không chịu được trêu chọc như vậy, mặt triệt để đỏ lên, từ lỗ tai lan dần xuống tận cổ: "Không... Không nhớ rõ... A..."



"Trẫm khi đó, là dùng tay phải," Ngu Đường mặt dày tự giới thiệu, "Hiện tại, cũng cho ngươi mượn dùng cái tay này."



"Ư..." Tống Tiêu chịu không nổi mà hừ ra tiếng, không cam lòng yếu thế mà cũng vươn bàn tay tội ác về phía hoàng thượng.



Buổi sáng năm mười tám tuổi, yên bình mà tốt đẹp. Bên ngoài sóng biển cọ rửa bờ biển, mặt trời đỏ rực mọc lên từ phía chân trời, quá trình rời giường ngày hôm nay nhất định sẽ còn dây dưa không dứt.



...
"Tôi có thể ngồi ở đây không?" Âm thanh trầm thấp du dương, người nghe được tóc gáy cả người đều dựng đứng cả lên.



"Có thể có thể!" Còn không chờ nữ sinh đó mở miệng, nữ sinh chung quanh đều đã dồn dập đáp ứng, chờ khi bạn cùng bàn Tống Tiêu phản ứng lại, Hội trưởng đại nhân đã thành công đoạt được vị trí của nàng, trở thành bạn cùng bàn mới của Tống Tiêu.



Tống Tiêu nhìn Ngu Đường nghiêm chỉnh lôi sách giáo khoa lịch sử ra, yên lặng vẽ hình một con bạch tuộc lên quyển bút ký.



==========



Tiểu kịch trường:



Ngư Đường: "Vẽ bạch tuộc làm cái gì?"



Tiêu Tiêu: "Ông xã của ta biến thành bạch tuộc tinh rồi."



Ngư Đường: "..."



Đệ Đệ: "Ca ca ta mới không phải là bạch tuộc tinh."



Ngư Đường: (trong lòng cảm thấy an ủi) "Đệ đệ rốt cục thông minh lên rồi."



Đệ đệ: "Ca ca ta rõ ràng là dính người tinh" ( ̄ˇ ̄)/



Ngư Đường: "... Đệ đệ còn cần phải giáo dục."



Đệ đệ: (⊙﹏⊙)