Hoàng Tộc
Chương 1146 : Phượng Hoàng hội trợ giúp
Ngày đăng: 00:41 19/04/20
Tất cả mọi người tràn vào khoang thuyền, Trần Anh cũng muốn thu dọn
đồ đạc, liền nháy mắt mấy cái với Vô Tấn, kéo Ngu Hải Lan đi vào, năm
tên nha dịch cũng đi lên thuyền đối diện, bọn hắn đều không muốn mạo
hiểm vào kinh.
Lúc này, Duy Minh chậm rãi đi đến bên cạnh Vô Tấn, nhìn chăm chú bóng lưng Ngu Hải Lan biến mất trong khoang thuyền, hắn
có chút kỳ quái hỏi thăm:
- Bọn họ là ai? Tại sao ngươi lại quen?
Vô Tấn cũng không muốn giấu diếm đại ca, hắn liếc mắt nhìn huynh đệ Thích thị ở phía xa, cả cười nói:
- Nữ tử da đen kia là sư muội của ta, tên là Trần Anh, lúc trước cùng học nghệ một chỗ, bọn họ đều là thành viên Phượng Hoàng hội, là đại sư
huynh của ta phái tới hiệp trợ ta.
- Phượng Hoàng hội!
Duy Minh khẽ chấn động, lẩm bẩm nói:
- Tại sao nàng lại là người của Phượng Hoàng hội?
Trong ánh mắt hắn tràn đầy nghi hoặc, tổ phụ không phải nói nàng là một nữ y
thuật thế gia của Dư Diêu quận sao? Tại sao lại biến thành người của
Phượng Hoàng hội, chuyện này rút cuộc là thế nào?
Thuyền lớn đi
về hướng bắc, đến chạng vạng tối, thuyền đã tới bên ngoài vùng biển bán
đảo Lai Châu, hòn đảo đông đúc này, thỉnh thoảng cũng trông thấy thuyền
hàng qua lại.
Mặt trời dần dần lặn lặn xuống biển, chiếu ánh sáng ráng chiều hoàng hôn vàng nhạt lên chiếc thuyền lớn và trên mặt biển,
sóng gợn lăn tăn, khiến con thuyền lớn đi về phương bắc như được rải một vẻ mỹ lệ như hoa hồng.
Vô Tấn đứng trên bong thuyền ngắm nhìn
bóng dáng hải đảo xa xa lúc ẩn lúc hiện, ba chiếc thuyền hàng được sơn
màu vàng hồng đan xen, từ từ xuất hiện hai bên sườn của bọn họ, Vô Tấn
nhận ra, bốn ngày trước khi tiếp tế ở Liên Đảo cảng đã từng nhìn thấy ba thuyền hàng này.
Duy Minh không nhịn được gọi nàng một tiếng.
Ngu Hải Lan dừng bước, nàng quay đầu cười nói với Duy Minh:
- Hoàng Phủ công tử, cám ơn ngươi đã từ chối!
Nói xong, nàng bước nhanh trở về khoang thuyền, Duy Minh ngơ ngác đứng ở
đó, gió biển như thổi bay suy nghĩ trong đầu hắn. Hắn nhìn bóng lưng Ngu Hải Lan dần biến mất, trong mắt tuôn ra một loại cảm xúc vô cùng phức
tạp, một lúc lâu sau, hắn thấp giọng thở dài một tiếng, trong tiếng thở
dài tràn ngập mất mát. Cách đó không xa, bên cạnh một cửa khoang, có một thân ảnh dong dỏng cao yên lặng đứng, trong bóng tối, ánh mắt của nàng
đặc biệt sáng ngời, lóe lên một loại cảm xúc cực kỳ bất mãn.
Khoang thuyền của Vô Tấn nằm trên tầng hai của con thuyền, lúc này trong
khoang thuyền đang lập lòe ánh sang của một ngọn nến, vô cùng sáng ngời. Trong này có chút oi bức, hắn liền cởi áo ngoài, mặc lên người một bộ
da thuồng luồng màu đen ôm sát cơ thể chuyên dùng để lặn, loại da thuồng luồng này cực kỳ hiếm thấy, vì bọn chúng ẩn mình dưới đáy biển rất sâu, loại này còn gọi là mỹ nhân ngư, dùng da ngoài của nó làm đồ lặn vô
cùng giá trị, dính sát lên người hắn, mà không hề cảm thấy khó chịu.
Đây là thứ Trần An Bang đặc biệt đưa cho hắn, mặc dù nhìn bên ngoài cũng
không khác gì đồ lặn bình thường, nhưng nó rất bền dẻo, bên ngoài 30
bước cung tiễn khó có thể bắn thủng, cũng có thể phòng ngự đao kiếm bình thường hữu hiệu.
Vô Tấn cũng ngại mặc nó xuất hiện trước mặt mọi người, bởi vì nó rất giống bộ đồ da cá mập ôm sát người của Trần Anh.
Lúc này, Vô Tấn đang ngồi xếp bằng trên khoang thuyền, sửa sang lại một số
vật phẩm trọng yếu, đồ đạc của hắn không nhiều lắm, chỉ có một thanh
hoành đao, là chiến lợi phẩm lần trước thu được của Ảnh võ sĩ, một cây
nỏ thiết mộc, một bình tên nỏ 50 cái, sau đó còn có hai cái túi, đều là
túi mềm làm bằng da cá mập không thấm nước, có vứt xuống biển, nước biển cũng không chảy vào được, trong một túi da đựng bình rượu Tử Kim và Bối Diệp Kinh, Bối Diệp Kinh được gói kỹ bằng vải dầu.
Một túi khác
cũng được làm bằng da cá mập màu đen, chiếc túi này rất lớn, có vẻ nặng
trịch, góc dưới bên trái có một biểu tượng càn khôn song ngư màu đỏ, Vô
Tấn đang kiểm tra tỉ mỉ cái túi này, cái túi đã được may kĩ, bên trong
còn có một lớp lót, như vậy có thể bảo đảm nước biển sẽ không thấm vào
trong.