Hoàng Tộc

Chương 1149 : Bị bao vây

Ngày đăng: 00:41 19/04/20


Trần Anh cắn chặt môi dưới, cúi đầu xuống, Vô Tấn hòa hoãn ngữ khí, giải thích với Duy Minh:



- Đại ca, chúng ta bây giờ đã bị bao vây, đối phương sở dĩ không hề tiến

công, chính là muốn ép chúng ta đến Giải Cước đảo, một khi để bọn chúng

thực hiện được ý đồ, chúng ta sẽ không thể còn sống.



- Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao, phía trước ba mấy dặm chính là Giải Cước đảo rồi…



Duy Minh lo lắng nhìn huynh đệ, hắn chỉ là văn nhân, lúc này lại đang ở

trên biển, trong đầu hắn lúc này đã vô cùng hỗn loạn, hắn biết trên

đường đi sẽ gặp nguy hiểm, Thân quốc cữu sẽ phái một số sát thủ võ nghệ

cao cường đến chặn đường, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng đến trình độ

này. Thân quốc cữu lại sử dụng hải tặc, lúc này trong lòng hắn vừa lo

lắng lại vừa sợ hãi.



Thần sắc Vô Tấn lại vô cùng bình tĩnh, cho

dù nhất thời hắn cũng không có ý kiến gì, nhưng tất cả mọi người đang

nhìn hắn, nếu như hắn mất bình tĩnh trước, kết cục của bọn họ nhất định

sẽ thất bại.



- Hiện tại chúng ta chỉ có một con đường, chính là

tiếp tục tiêu hao với bọn chúng, tận lực tránh Giải Cước đảo, kéo dài

thời gian, chờ đợi viện binh của Phượng Hoàng hội.



Duy Minh còn muốn nói gì nữa, nhưng Ngu Hải Lan lại đi tới nói:



- Hoàng Phủ công tử, hiện giờ lo lắng cũng không có tác dụng, ngươi quay lại khoang thuyền trước đi!



Duy Minh nhìn nàng thật lâu, yên lặng gật đầu, vịn tay thuỷ thủ chậm rãi

quay lại khoang thuyền của mình, chờ bóng lưng hắn biến mất, Trần Anh

mới trầm thấp mắng một tiếng:



- Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh!



Vô Tấn liếc nhìn nàng, Trần Anh cúi đầu xuống không dám nói nữa, lúc này Ngu Hải Lan lại đi tới nói:



- Vô Tấn, chúng ta không thể đi về hướng đông được.


Trần Anh sáng ngời, cũng đưa ngón tay cái ra, ngón tay cái hai người

chạm nhau trên không trung, lập tức hai bóng đen như chim hải âu trong

gió bão, nhảy xuống đại dương thâm sâu khó lường.



Nước biển lạnh

như băng thoáng chốc bao phủ lên đầu, Vô Tấn tựa hồ nhớ tới khoảnh khắc

hắn từ trên máy bay rơi xuống biển, cảm giác lúc đó giống như chìm vào

một thế giới hắc ám thần bí, thân hình cứ thế chìm xuống đáy biển sâu

thẳm, dưới đáy biển phảng phất như mở ra một cái miệng lớn dính máu, u

ám chờ đợi hắn.



Một luồng sóng biển vọt tới, hình thành một loại

sức mạnh cường đại vô hình, nhanh chóng đẩy hắn ra xa, sức mạnh hải lưu

đúng là quá sức cường hãn, làm người hắn không thể điều khiển. Hắn cố

gắng phóng lên mặt biển, nhưng phảng phất như có một loại sức mạnh vô

hình gắt gao túm chặt chân hắn, kéo hắn xuống vực sâu không đáy. Hắn

gặp một vòng xoáy do hơn mười mạch nước ngầm quấn vào nhau hình thành,

mỗi khi một mạch nước ngầm đánh úp lại, phảng phất như có vô số con cá

đang gặm nhấm thân thể của hắn, mỗi một khối cơ bắp trên người hắn đều

cảm giác bị xé rách, mỗi một tế bào phảng phất như muốn bạo tạc nổ tung.



Vô Tấn thật sự hoảng hốt, hắn dốc hết toàn lực để thoát khỏi vòng xoáy

đang muốn nhấn chìm mình xuống, nhưng hắn thử qua mấy lần đều không thể

thành công, khi hắn cảm thấy sắp hết hơi, một luồng sức mạnh hải lưu

chợt đẩy về phía hắn, hắn lập tức mượn nhờ lực đẩy của dòng hải lưu này

lao ra khỏi mặt nước, gió biển mát mẻ đập vào mặt, đầu óc thoáng chốc

thanh tỉnh.



Vừa rồi trong nháy mắt nhảy xuống nước, hắn còn trông thấy thân ảnh của Trần Anh, nhưng hiện giờ trên mặt biển chỉ là sương

trắng mênh mông, đã không thấy bóng dáng Trần Anh, mà con thuyền của hắn cũng không thấy.



Vô Tấn vô cùng lo lắng, hắn tìm kiếm một vòng

xung quanh, lại lật người, nằm ngửa trên mặt biển, nhưng vẫn không trông thấy Trần Anh, nhưng lại thấy được con thuyền của mình, trong sương mù

chỉ có hình dáng một chiếc thuyền lớn xa xa, vậy là sóng biển đã ném

hắn ra xa hơn ba mươi trượng. Vô Tấn thở dài một tiếng, lúc này hắn

không có thời gian nghĩ nhiều, hắn lại lật người, ra sức bơi về phía con thuyền đầu tiên ở hướng tây nam.