Hoàng Tộc
Chương 269 : Sách bị cấm bán
Ngày đăng: 00:42 19/04/20
Vô Tấn cũng không nhìn tiếp nhận phong thư đặt vào trong ngực, hắn cũng mỉm cười:
- Thiên hạ cũng không có ngân phiếu giả của Tề Đại Phúc, ta cũng không cần nhìn.
Tề Phượng Vũ bên cạnh quả nhiên công lực không đủ không nhìn ra phụ thân và Vô Tấn đã tiến thành trao đổi nàng vẫn cho rằng Vô Tấn là một kẻ dối trá ra vẻ hào phóng, phụ thân hơi chút chối từ nàng đã thu về, người này không có thành ý.
Mấu chốt là nàng thủy chung nhìn một hướng với Vô Tấn, cho rằng hắn háo sắc tham lam hơn nữa còn là một kẻ xảo trá, Vô Tấn muốn thay đổi thành kiến với nàng thì thật khó khăn.
Nàng cười lạnh một tiếng, khinh thường nhìn Vô Tấn, nhưng Tề Mạo lại rất có hảo cảm với hắn người trẻ tuổi này có chuyện nên làm có chuyện không nên làm, mang một rương bảo thạch đi kiếm lời lại không để chuyện đánh tráo Tề Đại Phúc ở trong lòng đây là phẩm chất cao quý của thương nhân.
Đương nhiên cũng không thể bởi vì Vô Tấn biểu hiện ra một chút áy náy mà chuyện làm giả ngân phiếu như vậy coi như xong Tề Mạo còn muốn tiếp tục hỏi xem ai làm giả ngân phiếu, về sau phải làm sao bây giờ.
Tề Mạo lấy ra thiếp mời viết danh tự của Vô Tấn, rồi đưa cho hắn mà cười nói;
- Tề gia chính thức mời công tử tới tham gia thọ yến vào ngày 16 tháng tám, mong công tử quang lâm.
Vô Tấn cũng không chối từ tiếp nhận thiệp mời mà nói:
- Nhất định sẽ tới tham gia.
Hắn đứng lên lại nhìn qua Tề Phượng Vũ, hạ thấp người khẽ gật đầu với nàng:
- Phượng Vũ tiểu thư chúng ta tới lần chúc thọ gặp lại.
Hắn cùng với Tề Mạo chào hỏi chưởng quầy Tụ Bảo lâu sau đó quay người đi Tề Mạo nhìn theo bóng lưng của hắn mà trong lòng thầm suy nghĩ chàng trai này không tệ vậy mà Phượng Vũ lại nói hắn nhân phẩm không tốt, không biết hắn có nguyện ý làm việc cho Tề Đại Phúc hay không.
Vô Tấn đi xuống lầu dạo qua một vòng nhưng không thấy bóng dáng của Bảo Châu đâu, tiểu nhị tiến lên đưa một tờ giấy cho hắn;
- Đây là huyện chủ lưu lại cho công tử, nàng ta hình như gặp được bằng hữu nên đi trước.
- Có thấy không đó chính là Tô phủ.
Y lại cười ha hả nói:
- Người trẻ tuổi năm nay tham dự khoa cử sao? Có rất nhiều người tới tìm Tô đại nhân nhưng không có tác dụng đâu, Tô đại nhân sẽ không nói tư tình vẫn nên trở về đọc sách cho tốt.
- Đa tạ lão trượng.
Vô Tấn chắp tay mỉm cười:
- Tại hạ không phải là sĩ tử không tìm Tô đại nhân.
Hắn dẫn ngựa tới Tô phủ, lão giả bán bánh nướng cười lắc đầu:
- Người trẻ tuổi kia còn sĩ diện thật là thú vị.
Tô phủ chiếm diện tích khá lớn, chừng hơn ba mươi mẫu, tường cao trong nội viện bóng cây rậm rạp, đại môn sơn son, đủ thấy hoàng đế rất coi trọng Tô gia
Tô Tốn làm quốc tử giám tế tửu đã gần mười năm, còn nhận được chức bá tước, ở Đại Ninh vương triệu cao sùng, phủ đệ của hắn cũng đã tồn tại vài chục năm, năm trước hoàng đế muốn cho Tô Tốn một chỗ ở mới nhưng Tô Tốn không tiếp nhận cuối cùng hoàng đế ban thưởng cho hắn năm nghìn lượng bạc.
Vô Tấn đợi cả buổi cũng không thấy người nào ra lúc này hắn mới tỉnh ngộ phải đi cửa hông mới đúng.
Hắn lập tức dắt ngựa đi vào cửa hông, điều khiến hắn thất vọng chính là của hông đặt cái biển gỗ không cho người khác vào khiến cho Vô Tấn thất vọng định rời đi.
Đúng lúc này sau lưng của hắn vang tới một thanh âm:
- Vô Tấn ca ca là huynh sao?