Hoàng Tộc
Chương 144 : Đến mà không đi cũng vô lễ (Hạ)
Ngày đăng: 00:40 19/04/20
Từ lầu hai bước xuống một người đàn ông trung niên gầy guộc, đó chính là gia chủ Hoàng gia Hoàng Tứ Lang, mỗi ngày ông đều phải đến tuần tra một lượt các sòng bạc của Hoàng gia, căn đầu tiên chính là sòng bạc Diệu Thủ này nằm ở phố Bắc, hắn mới đến chưa được bao lâu, bèn xảy ra chuyện Vô Tấn muốn bao cả khu, đương nhiên, Vô Tấn bao cả khu có thể thắng, cũng có thể thua, điều này không quan trọng, quan trọng là đã phá vỡ luật chơi tại sòng bạc của Hoàng gia, đây thực sự là một cách khiêu khích.
Hoàng Tứ Lang làm sao có thể để cho cậu đi được, chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì mặt mũi Hoàng gia sẽ để đâu chứ?
Đương nhiên, hắn biết đấy là sự trả thù của Vô Tấn, hôm qua hắn đã đến phá tiệm của Vô Tấn, người thanh niên này, quả là có thù tất báo, không hề chịu thua.
Sau lưng Hoàng Tứ Lang là con trai hắn Hoàng Phong, hai mắt hắn như muốn phun ra lửa, tên khốn nạn này, lại dám đến phá tiệm của mình!
Trên mặt Hoàng Tứ Lang mang một nụ cười nham hiểm, hắn tiến lên trước chấp tay nói: “Hiếm như Hoàng Phủ công tử đến đây góp vui, làm gì mà phải về vội thế, hay là để lão đây chơi cùng cậu một ván, có được không, nể mặt ta đây được chứ?”
Chủ nhân Hoàng gia đích thân ra chơi, đây là chuyện mà trước giờ chưa từng được nghe, bên trong đại đường huyên náo cả lên, ai nấy cũng đều nhìn Vô Tấn với vẻ kích động, hi vọng cậu có thể đồng ý.
Vô Tấn cười ha ha,
“Tôi làm sao mà lại không nể mặt Hoàng gia chủ được chứ, vậy được, cứ theo qui tắc của sàn chơi, khách chơi qui định cách thức chơi, có được không?”
“Được chứ, Hoàng Phủ công tử muốn chơi như thế nào, lão đây xin cùng được hầu chơi.”
Vô Tấn ngẩng đầu nhìn qua một lượt hóa đơn ghi chép các mục chơi ở trên cửa ra vào, ánh mắt cậu bỗng dừng lại tại trò cuối cùng, quay đầu lại cười:
“Vậy chúng ta sẽ chơi trò đơn giản nhất, chơi cược ba chén.”
Trò cược ba chén là kĩ thuật chơi nhập môn mà người mở sòng bạc cần phải cần phải nắm được, là cách thức đánh cược thấp nhất trong sòng bạc, và thông thường đây là trò mua vui của những người mãi nghệ trên phố, Hoàng Tứ Lang từ lúc lên năm đã chơi đến mức nhuần nhuyễn rồi, hắn cười híp mắt nói:
“Không vấn đề gì, chúng ta lên lầu ba, uống trà, để mỹ nhân đấm lưng, lần trước cô Bách Hương Nương đã say mê công tử, hay là ta sẽ để cô ấy đến hầu hạ cậu, có được không?”
Vô Tấn bèn chỉ vào mấy trăm con bạc đang đợi dài cổ, cười nói:
“Có nhiều chiến hữu đều đang mong chờ như vậy, chúng ta lên trên đó không phải làm mọi người thất vọng hay sao?”
“Được! Nếu như Hoàng Phủ công tử đây trọng nghĩa khí như vậy, vậy ta sẽ cho cậu được toại nguyện.”
Hoàng Tứ Lang quay đầu ra lệnh:
“Đi mang ba cái chén đến đây!”
Vài phút sau, một tên thủ hạ đã mang đến ba cái chén ngọc, lúc này tên quản sự đã dời tất cả những chiếc bàn ra nơi khác, chỉ để lại một chiếc bàn, Hoàng Tứ Lang đưa tay ra,
“Hoàng Phủ công tử, xin mời!”
“Hoàng gia chủ mời!”
Các con bạc lần lượt nhường đường, rồi sau đó lại vây quanh cái bàn, những con bạc ở trên lầu cũng xuống xem, chen chúc nghẹt cầu thang, ngay cả các thương nhân, người qua đường ở bên ngoài nghe tin đều chạy đến xem, cả sòng bạc như xảy ra chuyện lớn vậy, mấy ngàn người chen nhau bít kín cả sòng bạc đến nổi một con ruồi cũng không bay lọt.
“Tách’ một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trán của hắn lăn xuống, rơi xuống cái chén bạch ngọc, trong lòng hắn bắt đầu tuyệt vọng, cơ thể như bất động, sự tiều tụy và tuyệt vọng khiến hắn như đột nhiên bị già đi mười tuổi.
“Hoàng gia chủ, có muốn tôi đoán tiếp nữa không?”
Vô Tấn lại trở về với thần thái thường ngày của cậu, trông cậu có vẻ như đã mất đi sự thèm khát đối với con chuột đã vờn chán này.
Đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng của Hoàng Tứ Lang bỗng lóe lên một tia hi vọng, hắn một tay giữ chặt lấy chén, âm thanh khàn khàn, nói với giọng điệu cầu xin: “Thôi đừng đoán nữa, hạt xí ngầu ở trong cái chén chính giữ này, cậu thắng rồi đấy!”
Mọi người xung quanh đều tung hô, Hoàng gia chủ ba mươi năm nay lần đầu tiên bị đánh bại, đây có lẽ sẽ là tin nóng nhất của huyện Duy Dương ngày hôm nay, bỗng chốc tiếng vỗ tay vang lên ầm trời.
Vô Tấn chấp tay nói cảm ơn với mọi người: “Đa tạ mọi người đã cổ vũ cho người huynh đệ này!”
Vô Tấn bỏ cả hai nghìn lượng vào trong túi vải, có vẻ nằng nặng, vừa đúng hơn một trăm cân, sau cùng Vô Tấn đưa tay ra với Hoàng Tứ Lang, trong tiếng hoan hô và xì xầm của mọi người, Vô Tấn nói lời từ biệt Hoàng Tứ Lang với một chất giọng mà chỉ có hắn mới nghe thấy:
“Hoàng gia chủ, lúc cờ bạc không biết sợ, cho nên chúng ta hôm nay kết thúc tại đây, hẹn ngày gặp lại!”
Mặc dù lúc bấy giờ vẫn chưa có tục lệ bắt tay, chỉ có tục lệ nắm tay giữa những người cùng độ tuổi, nhưng Hoàng Tứ Lang vẫn bắt tay với cậu một cái, ngón tay hắn lạnh ngắt, trông cứ như người chết vậy, hắn đột nhiên cảm thấy tay của Vô Tấn như có hơi dùng một chút sức lực, bên trong đó ẩn chứa một thông điệp, Hoàng Tứ Lang trong lòng tự hiểu rất rõ, hắn không nói được câu nào, chỉ biết nhìn Vô Tấn nghênh ngang bỏ đi.
Hoàng Phong đứng bên cạnh cứ nghiến răng mãi,
“**** lão tử ta phải giết hắn.”
Lời hắn vừa dứt, Hoàng Tứ Lang trở tay cho hắn một cái tát, ‘bốp’ một cái, đánh đến nổi đầu hắn quay cuồng.
“ Đồ ngu!”
Hoàng Tứ Lang cất bước đi lên trên lầu, hắn đi vào trong phòng, sẵn tiện vất luôn hạt xí ngầu lăn ra từ trong tay áo của hắn vào trong thùng rác, ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi của hắn ướt đẫm cả lưng.
“ Rầm!” một tiếng, Hoàng Phong xông vào, hắn ôm mặt nói với giọng nức nở:
“Phụ thân, tại sao vậy, con không phục!”
Hoàng Tứ Lang thở dài một tiếng,
“Đừng có mà chẳng biết tốt xấu nữa, hắn đã tha cho Hoàng gia chúng ta, nếu không, uy tín Hoàng gia chúng ta sẽ mất hết, lúc đó sẽ phải khăn gói mà rời khỏi quận Đông Hải này đấy.”
Hoàng Tứ Lang dùng tay vuốt mặt, hai mươi mấy năm nay, hắn chưa bao giờ nghĩ lại mà thấy sợ như ngày hôm nay, chỉ suýt một chút thôi, chỉ cần Vô Tấn mở cái chén ấy ra, việc sòng bạc Hoàng gia gian lận sẽ truyền đi khắp cả thành, uy tín mất sạch, còn ai dám đến sòng bạc của hắn nữa chứ, sẽ không thể tiếp tục kinh doanh tiếp nữa, lúc cờ bạc không biết sợ, chỉ một suy nghĩ ban đầu của hắn, đã gieo hậu quả cho ngày hôm nay, hắn cảm thấy bản thân hắn phải lên miếu thắp nén hương thôi.
Ánh mắt Hoàng Phong đầy vẻ hoang mang, hắn rốt cuộc vẫn không thể hiểu được, hắn thấy biểu hiện của phụ thân có chút khác thường, nên cũng chẳng dám nói nhiều nữa, quay lưng muốn đi ra, Hoàng Tứ Lang bèn gọi hắn lại,
“Còn nữa, người mà Hắc Mễ cũng phải sợ, con tốt nhất đừng có đi chọc giận hắn nữa.”