Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 1065 : Huyết Sắc Tù Đồ
Ngày đăng: 12:38 18/04/20
Cảnh giới của Vũ Mục, không
bằng Hỗn Độn Lão Tổ, cũng không bằng Hắc ám đế quân. Hai lão quái vật
này đều tích lũy qua thời gian dài, đạt tới Thế giới cấp đỉnh phong. Hắc ám đế quân lại tàn sát sinh linh của cả một thời đại.
Vũ Mục tự nhận không sống lâu như Hỗn Độn Lão Tổ, cũng không tàn nhẫn
như Hắc ám đế quân. Trong trận chiến với “Hoang Kích Toái Không Đại Đế”
Man hoang, tác dụng của Vũ Mục rất có hạn.
“Có lẽ, đã tới lúc người kia xuất thế rồi”
Vũ Mục khẽ thở dài một tiếng, trong đầu xẹt qua một đạo thân ảnh sát khí đào thiên. Thân hình vừa động, Vũ Mục hóa thành một đạo tia chớp, chìm
vào nơi phế tích hoàng cung tọa vị.
Hoàng cung địa hạ, xưa nay không phải là thực địa. Mà là một không gian
khổng lồ lớn, đầy rẫy cấm chế cường đại. Chỉ là những cấm chế này, không ngăn được thành viên hoàng thất như Vũ Mục.
Chỗ sâu nhất Hoàng cung, huyết khí tràn ngập, nơi nơi đều là màu đỏ,
giống như hỏa thiêu. Mùi tanh của máu nồng nặc, đủ để cho võ giả Thần
Thông cảnh giới ở thời điểm bước vào nơi này, cũng cảm giác buồn nôn.
Nhưng trong không gian sâu nhất hoàng cung này, điều làm người ta không
thoải mái nhất, không phải là những huyết khí nồng đậm này mà là sát khí tràn ngập toàn bộ không gian. Sát khí này, vô hình vô tướng, giống như
dây thép tối sắc bén, giăng khắp nơi, trải rộng toàn bộ không gian. Cho
dù là cường giả Truyền Kỳ cảnh giới, trong không gian này, từng bước
nguy nan, đến thở cũng khó khăn!
Sát khí này, đều đến từ một người!
Đây là một nhà tù, dùng để giam cầm tội phạm nguy hiểm nhất, đáng sợ nhất!
“Uỳnh!”
Thời điểm Vũ Mục bước vào phiến không gian nồng đậm huyết tinh khí này,
lập tức như có sinh mệnh bàn, xộc vào mũi. Nhất thời, chỉ cảm thấy biển
máu khôn cùng, vọt tới trong mắt. Vô số sinh linh chém giết thảm hào ở
trong mắt. Mà bản thân bốn phía, tất cả đều là huyết tương nhầy nhụa.
“Khà, ngươi đã đến rồi!”
Một giọng nói to, từ trung tâm huyết vụ truyền đến, trong thanh âm ẩn
chứa nhịp đập huyết khí bàng bạc. Những huyết khí này chí dương tới
cương, huyết khí cường giả Thần Thông cảnh giới so sánh với nó, giống
như con suối nhỏ với đại dương mà thôi.
Vũ Mục ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy trung tâm không gian này. Một đạo thân
ảnh khôi ngô, giống như huyết sư, đứng sừng sững ở trung tâm không gian. Toàn thân hắn đều đỏ lựng, huyết khí nồng đậm ở trong cơ thể hắn ngưng
tụ thành một đoàn huyết quang tỏa ra vô tận làm cho thân thể hắn giống
như thái dương.
Cường giả Thần Thông cảnh giới, không hề thiếu huyết khí. Nhưng đứng
trước người này, có võ giả mạnh hơn nữa, cũng sẽ cảm thấy huyết khí bản
thân thiếu hụt giống ma ốm bệnh lâu chưa lành.
Một đạo khắc khí kinh thiên đón đầu đánh xuống, nhưng trong nháy mắt,
thời gian đảo lưu, Đế Nhất phát ra đạo khắc khí này, thu về với tốc độ
có thể thấy được bằng mắt thường. Mà cùng lúc đó, hai thân ảnh đã được
lực lượng không lường được chi phối, đột nhiên dùng tốc độ không thể
tưởng tượng, dọc theo quỹ tích chiến đấu ban đầu quay ngược lại.
Hai thân ảnh lúc ẩn lúc hiện, chốc lát xuất hiện ở phía đông, chốc lát
xuất hiện ở phía tây, lúc ẩn lúc hiện, Lại quay ngược lại quá trình hai
người giao thủ.
Quang mang kia đột nhiên xuất hiện, cách đầu chỉ hơn mm, vô cùng nguy
hiểm. Rồi lại đột nhiên biến mất, vô tung vô ảnh, làm cho người ta hết
hồn không thôi. Cho dù là Phương Vân, khi khắc quang rời đi, cũng một
thân mồ hôi lạnh.
“Thời gian hồi tố!”
Phương Vân tâm phong chấn động.
Thời gian xưa nay chỉ có thể yên lặng, hoặc là lưu động về phía trước.
Phương Vân tuy rằng cũng có thể khống chế một bộ phận lực lượng thời
gian, nhưng chưa từng có thao túng qua loại năng lực Thời Gian Hồi Tưởng này.
Hoang Kích Toái Không Đại Đế Lại có thể thi triển ra loại năng lực nghịch thiên này, quả thực là khủng bố!
Hiển nhiên, Phương Vân cũng thấy được sự khiếp sợ trên người Đế Nhất.
Năng lực của cường giả Huyền minh cấp đủ để cho những kẻ không đạt tới
cảnh giới này trở thành ếch ngồi đáy giếng, ảm đạm thất sắc.
Võ đạo cảnh giới đạt tới Huyền minh cấp, đã muốn siêu thoát công pháp và môn phái rồi. Dù Đế Nhất là truyền nhân sáng tông, trong tay lại có Lục Tiên Kịch và Tru Tiên Sang, nhưng một khi bị cuốn vào thời gian đảo lưu thì vẫn không thể chống cự được.
Có lẽ, khi hắn đạt tới Địa Hồn cảnh giới, bằng vào thần khí trong tay
thì có khả năng chặt đứt lực lượng thời gian trên người, nhưng bây giờ
thì hiển nhiên hắn không có loại năng lực này.
“Oanh!”.
Một cỗ dao động cường đại khác mang theo kim quang, từ sâu trong tầng
mây bùng nổ. Cỗ thời gian xao động này rốt cục đình chỉ. Phương Vân và
Đế Nhất lại bị cuốn tới trạng thái trước khi thi triển Thời Gian Hồi
Tưởng.
“Ngâm!”.
Một đạo kiếm quang đập vào mặt mà đến. Phương Vân trong lòng đã có chuẩn bị, tâm niệm vừa động, lập tức thi triển Cánh cửa không gian tránh đi
nhanh như một tia chớp.
Thời gian vĩnh viễn luôn tiến về phía trước, vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Cho dù có thể nghịch chuyển được nhưng chung quy cũng phải trở về dòng chảy của nó.