Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1068 : Bản Thể Đại Đế

Ngày đăng: 12:38 18/04/20


Xung quanh thanh Viễn Cổ Đại Kích còn có một cỗ hắc ám hồng lưu vờn

quanh, cho dù một chút năng lượng nhỏ bé không đáng kể trong đó cũng đủ

để san một tòa thành trì thành bình địa.



Đây là Hoang Kích Toái Không Đại Đế, khi thúc giục công lực đến mức cao

nhất, Hoang Kích Toái Không Đại Đế liền trực tiếp hiện nguyên hình, tỏa

ra uy áp cường đại, phát ra công kích hung mãnh như lôi điện.



“Người kia không biết là vì cái gì mà lại xuống tay với ta. Vốn dĩ không cừu không oán nhưng lại ám toán ta nhiều lần như vậy, về sau tu luyện

thành công chắc chắn phải báo thù hắn.”



Phương Vân còn nhớ rõ lúc ở man hoang, khi đó Hoang Kích Toái Không Đại

Đế ra tay với hắn. Nếu không phải có Thỏ Tử ngăn chặn và Thiên Địa Vạn

Hóa Chung che dấu khí tức thì có lẽ hắn đã chết rồi.



Trong mắt chợt lóe sáng, Phương Vân đem ánh mắt chuyển dời qua nơi khác.



Ở phía tâybắc, khói đen cuồn cuộn, bốn cây cột thật lớn, thô to như ngọn núi, cao tới trăm dặm đứng sừng sững ở bốn hướng. Giữa bốn cây cột trụ

có thể mơ hồ được một mảnh đại lục nấn ná giữa khói đen mờ ảo. Trên đại

lục có thành trì san sát, người người qua lại, tỏa ra một cỗ khí tức

khổng lồ như bão táp.



Đây là Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế, nghe đồn ma công của Tứ Cực Khung Vũ Đại

Đế đã đạt tới mức đăng phong tạo cực. Hắn trục tiếp phong ẩn một mảnh

đại lục, giam cầm trong đó vô số cường giả, đem họ làm đỉnh lô cung cấp

năng lượng cường đại cho hắn.



Bốn cây cột kia có lôi quang lóe ra, mỗi một cây đều có khả năng băng

thiên liệt địa. Cho dù là Địa hồn giả cảnh giới bị dính một chút cũng

phải trọng thương.



Phương Vân nhìn thật lâu cũng không nhìn ra được bản thể của Tứ Cực

Khung Vũ Đại Đế rốt cục là cái gì. Không giống với Hoang Kích Toái Không Đại Đế, Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế hiển hóa ra bốn cây cột trụ cũng không

phải là bản thể của hắn.



Phương Vân cau mày, suy nghĩ trong chốc lát nhưng thủy chung vẫn không

bắt được trọng điểm. Hắn liền đơn giản buông tha, nhìn về phía Di Hoang

Tà Thần.



Đây không phải là lần đầu tiên Phương Vân nhìn thấy Tà Thần. Lúc trước ở thượng cổ chiến trường hắn từng một Tà Thần ấu sinh. Tà Thần không sinh đẻ bằng bào thai như nhân loại mà là bằng trứng.
Phương vân nhíu mày, trong ánh mắt có chút sầu lo. Tình huống của Nhân

Hoàng tuyệt không phải chuyện tốt. Bất luận thừa nhận hay không thừa

nhận thì vận mệnh của Đại Chu, không, vận mệnh của toàn thiên hạ dều

đang nằm trên người Nhân Hoàng.



Tương lai thiên hạ tiếp tục bình yên hay là đi vào hắc ám đều do trận chiến này quyết định. Mà hắn thì lại vô lực tham gia vào.



Kết luận này tuy bất đắc dĩ nhưng lại là sự thật!



“Kiện giáp trụ kia của Nhân Hoàng nhất định phải phá đi.”



Hỗn Độn Lão Tổ ở bên cạnh chiến trường nhíu mày, Phương Vân có thể nhìn

ra thì hắn đương nhiên cũng có thể. Vừa quay đầu lại, Hỗn Độn Lão Tổ

nhìn vài tên Dị hoang đại đế, thần sắc không khỏi có chút tức giận.



“Sao lại thế này? Lúc trước đã định ra các ngươi đi tìm Ngũ Đế giáp trụ, đến khắc chế chiến giáp của Nhân Hoàng. Bây giờ nó đâu?”



“Chuyện này ta sau này mới tham gia nên cũng không biết được. Nếu muốn hỏi thì phải hỏi Doanh Hoàng.”



Lão Địch Hoàng vẻ mặt thản nhiên, đầu vừa chuyển đã nhìn sáng phía Doanh Hoàng chưa lên tiếng.



Sắc mặt Doanh hoàng âm trầm đsang sợ, giống như một đầu mãnh thú có thể điên cuồng bất cứ lúc nào.



“Đế Vũ chiến giáp ở trên người Phương Dận.”



Doanh Hoàng chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt của hắn làm cho mọi người đều cả kinh.



Sát ý thật nồng đậm!



“Phương Dận? Cái tên kia không phải đã chết sao? A Lạp Cổ Ba Nhĩ, ngươi không phải đã đem hắn oanh vào Ai Hào thâm uyên sao?”



Người mở miệng nói không phải Hỗn Độn Lão Tổ mà là Thương Thủy Ma Tổ.



“Ân, nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì hắn hẳn là chết ở nơi đó.

Nhưng nghe nói không lâu trước ở đó đã xảy ra một trận bạo động. Tựa hồ

có người gặp phải cái gì đó…”



Thanh âm thô to của A Lạp Cổ Ba Nhĩ vang lên, giống y hệt tiếng kim thiết va chạm với nhau.