Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 1069 : Hoàng Đế Đại Thương
Ngày đăng: 12:38 18/04/20
“Phương Dận không chết, Đế Vũ chiến giáp đã sớm ở trong tay hắn…”
Lự Hoàng đánh gãy thanh âm của A Lạp Cổ Ba Nhĩ, trong đầu hắn đang hồi
tưởng lại đôi chiến giày hoàng kim đang đi vào hư không kia.
Phương Dận, ngươi thật tàn nhẫn a!
Trẫm đối xử tốt như vậy với ngươi, còn muốn phong con ngươi làm tể tướng Cửu Châu. Không ngờ ngươi lại đối đãi với trẫm như vậy!
Nghĩ tới việc gầy dựng Đế Thang nhất mạch, tân tân khổ khổ xây dựng sáu
trăm vạn đại quân lại bị Phương Dận dùng mấy đao giết hết, trong tâm Lự
Hoàng đang chảy ra máu hận a!
“Cái gì? Phương Dận không chết!”
Mấy người khác lộ ra thần sắc giật mình, đây cũng là lần đầu tiên họ
nghe Lự Hoàng nhắc tới. Bọn họ thậm chí còn không biết đại quân của Lự
Hoàng gặp phải tai biến ở địa phương cách Đông nam bờ biển Trung Thổ
không xa nữa!
Hỗn Độn Lão Tổ nhíu mày, Lự Hoàng khẳng định Phương Dận không chết hiển
nhiên là chính mắt hắn nhìn thấy. Nhưng với năng lực của hắn lại không
cướp được Đế Vũ chiến giáp trong tay Phương Dận. Chuyện này khiến cho
người ta phải nghi ngờ.
Từ khi nào Tứ Phương Hầu Đại Chu lại có thực lực cường đại như vậy?
Trong tâm Hỗn Độn Lão Tổ là muốn truy hỏi đến cùng, chẳng qua sự việc đã tới nước này rồi, đi quan tâm đến mấy việc linh tinh đã không có ý
nghĩa nữa.
Lạnh lùng hừ một tiếng, Hỗn Độn Lão Tổ không có hỏi tiếp nhưng ai cũng nghe được sự tức giận trong lòng hắn.
Hắc Ám Đế Quân và Thương Thủy Ma Tổ ở một bên nghe mấ người nói chuyện,
trong lòng lại hoàn toàn thờ ơ. Người trước không hề biết Phương Dận là
ai, có năng lực gì, mà cũng chẳng muốn để ý tới. Người sau lại vì chuyện này là hiệp định của Hỗn Độn Lão Tổ với các đại đế khác, căn bản là
không quan hệ với hắn!
Ầm ầm long!
Đột nhiên một loạt tiếng nổ kinh thiên vang lên từ sâu trong hư không.
Những tiếng nổ này nhanh chóng hấp dẫn đám người Hỗn Độn Lão Tổ. Bởi vì
lần va chạm này không hề giống với những lần trước. Hỗn tạp chứ không hề hài hòa.
“Ân, sao lại thế này? Xảy ra biến cố gì rồi?”
Trực tiếp một quyền đánh ra, mỗi một quyền tương ứng với một đạo kiếm
khí bị đánh phá. Vì đề phòng Đế Nhất tái hấp thu năng lượng, ngưng tụ
kịch khí. Phương Vân trực tiếp một bên ra tay, một bên hấp thu năng
lượng xung quanh. Hạn chế sự tuần hoàn chân khí của Đế Nhất!
“A!”
Đế Nhất phát ra một tiếng rít gào thê lương, kiếm khí trên người đột
nhiên tăng vọt. Phương Vân cảm thấy một tia ánh mắt giăng kín tơ máu,
tràn ngập sát khí đang gắt gao theo dõi hắn. Trong ánh mắt ây Phương Vân nhìn thấy được một cỗ ý niệm cường đại, là ý chí đồng quy vu tận!
“Ân?”
Phương Vân nhíu mày, phản ứng của Đế Nhất không khỏi quá kịch liệt đi.
Hai mắt đỏ vằn, gần như mất đi lý trí. Cho dù lần này chủ mưu Hỗn Độn
Lão Tổ cũng không có tích cực như hắn, quả thực là kì lạ.
“Hừ! Ngươi cho là như vậy ta sẽ sợ ngươi sao? Nói cho ngươi biết có ta ở nơi này ngươi đừng mơ tưởng đi qua!”
Phương Vân cười lạnh một tiếng, rất nhanh liền phản ứng lại. Võ giả
cường đại nhất vì cái gì, là linh hồn, là ý chí. Đế Nhất cho răng như
vậy có thể uy hiếp được hắn là không thể nào!
“Cho hắn đi qua đi!”
Nhưng vào lúc này một thanh âm quen thuộc từ phía sau Đế Nhất truyền đến.
“Kỳ lân?”
Phương Vân lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy sau lưng Đế Nhất một thân bi
thương viễn cổ kỳ lân xuất hiện, đạp lên hư không chậm rãi tiếng lại.
Ánh mắt của nó có chút trầm trọng, lại có chút thở dài.
“Kỳ Lân, ngươi đang làm gì vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn giúp hắn đối
phó triều đình sao? Hãn Tiên Kiếm và Lục Tiên Quát trong tay hắn có thể thay đổi chiến cuộc. Ta không thể nào để cho hắn đi qua được!”
Phương Vân trầm giọng nói. Ánh mắt rất lạnh, Kỳ Lân đứng ở bên phía Đế Nhất là điều mà Phương Vân không hề nghĩ tới.
“Để hắn qua đi, chuyện ngươi lo lắng sẽ không xảy ra đâu, hắn sẽ không uy hiếp tới Nhân Hoàng.”
Kỳ Lân chậm rãi đi tới, khi tiếp cận nó không biết là do trời sinh hay
do nguyên nhân khác, khí tức của Đế Nhất trở nên ổn định một chút, không có điên cuồng giống như vậy nữa.