Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 107 : Lực Phách Đại Thủ Ấn
Ngày đăng: 12:25 18/04/20
Cô Xạ Quận Chúa cảm nhận xung quanh một lần, lập tức phát hiện, hoàn cảnh chung quanh, cùng mình biết hoàn toàn không giống nhau.
Rầm!
Cô Xạ quận chúa phá cửa sổ bay ra. Nhìn mọi nơi một cái, một cổ lửa giận không cách nào kiềm chế, đột nhiên bay vọt lên. Con đường này căn bẳn không đi tới Lương Châu, mà là đi chổ ở Phong Trữ Hầu.
Cô Xạ quận chúa nhìn núi non phập phòng xung quanh, hận đến nghiến răng ken két. Nàng sớm đã hoài nghi Phương Vân, nghĩ tới hắn sẽ dùng các loại mưu kế gì đến để lừa mình, duy nhất không nghĩ tới, là hắn lại dùng kế mượn đao giết người này.
Tách!
Ngón tay bắn ra, ngón tay của nàng xuất hiện một đạo kiếm khí xám đen, đặt lên cổ xa phu.
- Nói, rốt cuộc muốn ngươi làm gì?
Cô Xạ quận chúa lộ ra sát khí nói.
- Ta, ta cái gì cũng không biết.
Tên xa phu bị hù dọa đến sắc mặt trắng bệch:
- Tiểu hầu gia cho ta một chuỗi tiền Tam Hoàng, nói đường hướng Nam có rung xóc, để ta cố ý nhiễu một đoạn đường, rồi lại đi Lương Châu. Đúng rồi, tiểu hầu gia cho ta một phong thơ, nói nếu là quận chúa hỏi, thì giao cho người.
- Lấy ra!
Cô Xạ quận chúa không có chờ hắn đưa cho nàng, mà liền đoạt lấy. Trên tờ giấy ghi vài đoạn chữ nhỏ:
Thư gửi quận chúa:
- Xe ngựa tuy nhẹ nhưng tình ý nặng, lễ vật nho nhỏ không thể hiện được kính ý. Mặt khác, trên đường nảy xóc, không tốt cho luyện công. Phương Vân dặn dò riệng phu xe, đi đường vòng, người không biết không có tội, quận chúa không nên hẹp hòi mà so đo với một phu xe sao.
Xoẹt!
Khuôn mặt Cô Xạ quận chúa tái xanh, năm ngón tay bóp lại, kiếm khí trong lòng bàn tay xuất hiện, lập tức đem phong thư xoắn thành phấn vụn.
- Phương Vân, coi như ngươi lợi hại!
Hai mắt của Cô Xạ quận chúa phát ra lãnh quang. Tâm tư của Phương Vân làm sao nàng không hiểu, hắn đây là sợ mình giận, giết chết phu xe, cho nên mới lưu lại phong thư này. Phương Vân lấy cớ này, thật sự quá hay rồi!
“ Trên đường xóc nảy, không tốt cho luyện công.”, Cô Xạ quận chúa lẩm bẩm nói, mắt lộ sát khí:
- Phương Vân, coi như ngươi lợi hại, ngươi tốt nhất tự giữ mình cho tốt, lần sau đừng để ta thấy mặt.
Nhìn thấy phong thư, Cô Xạ quận chúa cũng tỉnh táo lại. Phương Vân nếu để lại phong thư này, hiển nhiên đã sớm dự liệu đến phản ứng của nàng. Coi như lúc này, nàng quay trở về tìm hắn, sợ rằng Phương Vân cũng có biện pháp ứng đối.
Phương Vân thở dài một hơi, lắc đầu:
- Cái này căn bản là liều mạng. Chỉ có thể trong tình huống chắc chắn phải chết, mới có người phục dụng.
- Vốn chính là như vậy. Bình thường, mỗi cái võ giả cũng chỉ có thể dùng 1 viên. Vận khí tốt có dùng 2 viên. 3 viên chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Khổng Tước vừa nói, từ trong chiếc bình sứ, đổ ra hai viên đan dược huyết tinh:
- Hai viên Huyết Ma đan này, ta lấy.
- Ngươi lấy đi đi.
Phương Vân gật đầu, biết Khổng Tước muốn dùng hai viên Huyết Ma đan, để bảo vệ tánh mạng.
Khổng Tước lấy 2 viên, đóng lại nắp bình, đưa cho Phương Vân:
- Nơi này cách kinh thành không xa, hay là chôn cất một chút! Tránh bị người khác phát hiện.
- Ừ!
Hai người động thủ, dùng nội lực đập phá một cái hố, đem Vũ Thất chôn cất.
- Nguy cơ giải quyết, ta cũng nên trở về Man Hoang.
Khổng Tước đạm mạc nói.
- Ừ, đi đường cẩn thận.
Phương Vân có chút thổn thức nói. Ở chung cũng gần nửa năm, Khổng Tước cứu hắn mấy lần, muốn nói không có cảm giác gì, là không thể nào.
- Không biết, dưới mặt nạ, hình dạng Khổng Tước ra sao?
Nhìn cái mặt nạ màu bạc, trong lòng Phương Vân sinh ra xúc động mãnh liệt. Nhưng mà, nhớ tới ước định với Khổng Tước, Phương Vân vẫn cưỡng ép cái ý niệm này xuống.
Gió thổi nhè nhẹ, Khổng Tước xoay người, hướng phía nam bay đi. Dứt khoát gọn gàng, không có nửa phần lưu luyến, hiển thị rõ bản sắc sát thủ.
- Không biết lần sau gặp lại thì sẽ trong tình cảnh nào!
Phương Vân nhìn bóng lưng Khổng Tước, lẩm bẩm nói.
Chỉ trong chốc lát, Phương Vân cũng chuyển hướng rời đi.
Trong khoảnh khắc hắn sắp biến mất thì ở phía nam, một thân ảnh màu xanh biếc, đột nhiên quay người, yên lặng chăm chú nhìn bóng lưng của Phương Vân.