Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 108 : Diêm Thành
Ngày đăng: 12:25 18/04/20
Một chỗ trong rừng cách kinh thành hơn ba mươi dặm, Phương Vân thấy Chu Hân cùng mấy tên sĩ tử, tay cầm dây cương, ẩn nấp trong bụi cỏ.
- Phương huynh.
Chu Hân đi nhanh tới, đem dây cương một con ngựa đưa cho Phương Vân.
- Tiểu Hầu gia.
Mấy tên sĩ tử đi cùng Chu Hân đồng thanh nói.
Bảy tên sĩ tử này đều đã đi rèn luyện ở mỏ Ba Lâm, hơn nữa còn sống sót sau việc nô lệ bạo động. Bất kể là quáng mỏ Ba Lâm, Phương Vân gặp phải nguy cơ đều thong dong ứng phó, có năng lực đem tất cả thoát khỏi hiểm cảnh, rồi ở kinh thành kinh thành, tại Tam Đường hội thẩm lại có dũng khí công khai buộc tội Anh Vũ Hầu Dương Hoằng. Tất cả những điều này khiến cho mấy sĩ tử này cực kỳ khâm phục, cho nên quyết trí đi theo Phương Vân, cùng nhau gia nhập quân ngũ.
Phương Vân nhận dây cương từ trong tay Chu Hân, nhìn lướt qua bảy người, trầm giọng nói:
- Chu Hân hẳn là nói qua cho các ngươi, nhập ngũ đều có một chút nguy hiểm. Đây không phải là chuyện của mấy tháng trước, là chuyện của mấy năm thậm chí là mười mấy năm. Có một chút tỷ lệ, các ngươi vĩnh viễn không thể trở lại kinh thành.”
- Tiểu Hầu gia, những thứ này chúng ta đều hiểu. Sa trường vô tình, sinh tử tự phụ!
Một gã vóc người thon dài, ánh mắt sáng ngời, mở miệng nói.
- Tiểu Hầu gia, chúng ta đều hiểu.
Những người khác cũng gật đầu nói.
- Rất tốt, ngươi tên là gì?
Phương Vân chỉ vào người ban đầu nói chuyện.
- Bẩm Tiểu Hầu gia, ta là Sở Cuồng!
Sở Cuồng thi lễ một cái, cung kính nói.
- Bảy người các ngươi, sau này lấy Sở Cuồng làm đầu, binh pháp mọi người cũng đọc qua, ý nghĩa của bốn chữ ‘kỷ luật nghiêm minh’ này, tất cả mọi người hẳn là đều hiểu. Sau khi từ nơi này rơi đi, ta yêu cầu các ngươi đều phải nghe theo mệnh lệnh của ta, làm được bốn chữ ‘ kỷ luật nghiêm minh’ này. Nói đơn giản một chút, sau này các ngươi liền là thân binh, tâm phúc của ta. Sau này nếu được phong vương bái hầu, tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.
- Tiểu Hầu gia, chúng ta hiểu.
- Vấn đề không nằm ở trên người Phong Trữ hầu, mà là ở trên người giáo úy Diệp Vong. Một hồi, làm việc tùy theo hoàn cảnh.
Chỉ trong chốc lát, đến thành Tây. Chung quanh một cái đại giáo trường, có rất nhiều lều trại. Chung quanh còn xây dựng không ít doanh trướng. Trên giáo trường, mấy trăm tân binh đang huấn luyện.
- Các ngươi chờ ở chỗ này, ta đi cùng giáo úy đại nhân thông báo một chút.
Thị vệ vừa nói, vừa tiến vào trong một căn phòng.
Chốc lát, thị vệ đi ra ngoài, ở phía sau là một nam tử gầy gò mặc giáo phục giáo úy. Tròng mắt người này rất nhỏ, lúc nói chuyện, ánh mắt nháy động, tuy nói không có mày gian, nhưng đôi mắt chuột này làm cho người ta có một cái cảm giác mãnh liệt, chính là người này rất giỏi về tâm cơ.
- Hầu gia đã phái người nói với ta, các ngươi chỉ có chín người, một lát ta sẽ phái thêm người tới. Tạo thành mười người, tự các ngươi an bài đi sao! Người đâu, dẫn bọn họ đến doanh trại số mười!
Diệp Vong nói xong một câu, ống tay phất một cái, liếc mắt nhìn Phương Vân một cái thật sâu, liền quay người rời đi. Nhưng mà, hắn không có tiến vào doanh trại, mà hướng một nơi khác đi đến.
- Mấy vị, mời đi theo ta!
Binh sĩ bị Diệp Vong chỉ, cẩn thận nói. Chín người trước mắt này, quần áo đắt sang trọng, còn có thể được thị vệ thiếp thân của Phong Trữ hầu đưa tới, lai lịch nhất định không nhỏ.
- Tới rồi!
Xuất hiện trước mặt đám người Phương Vân, là một cái doanh trại đã lâu không tu sữa, cửa gỗ hao mòn, còn có một cái mùi nấm mốc xông vào mũi.
- Tiểu Hầu gia, đây…
Chu Hân cũng ngây người, không nghĩ tới doanh trại số mười lại là như vậy.
- Hừ!
Phương Vân cười lạnh một tiếng:
- Không cần suy nghĩ nhiều, người mà Phong Trữ hầu cho chúng ta đối phó chính là người này. Vương hầu triệu tập, một cái tiểu giáo úy, lại dám kháng mệnh không đi. Nếu không phải có hậu thuẫn rất lớn, chính là không biết sống chết. Không cần suy nghĩ nhiều, cái Diệp Vong này, không phải là Bình Đỉnh hầu, chính là Trấn Quốc hầu phái người nằm vùng, dù sao cũng không thoát không khỏi nhất mạch quý tộc hầu!
Mọi người nghe vậy đều hoảng sợ, nghe Phương Vân nói như thế, mới chú ý đến chuyện này. Lúc mọi người vừa vào đại điện, Phong Trữ hầu rõ ràng đang triệu tập mọi người, để thương nghị sự tình. Giáo úy cũng thuộc về hàng ngũ triệu tập, mà lúc này Diệp Vong lại an tâm ở trong doanh phòng, không phải là có chỗ dựa vẫn chăc, thì còn là cái gì!