Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1109 : Nhân Hoàng Chợt Hiện

Ngày đăng: 12:38 18/04/20


“Phương Vân, ta nói rồi. Đại pháp này có chỗ thiếu hụt. Phiên Nhi vốn là mười lăm tuổi đã chết, nhưng nàng sống đến hiện tại. Môn đại pháp khi

nàng còn nhỏ, tiềm tàng nguy hại cũng không lớn, nhưng hiện tại, theo độ tuổi tăng lên, chỗ thiếu hụt càng ngày càng rõ ràng. Thời gian nàng

ngất xỉu càng ngày càng nhiều hơn. Cho nên hiện tại, ta mới không cho

nàng xuống núi.”



Thiên Ma tông chủ dừng một chút, trên mặt lộ ra thần sắc nhớ lại:



“Năm đó, ta từng gặp được Thiên Cơ tiên sinh, hắn từng ta sẽ có một đứa

con gái nhưng sinh mệnh không dài. Lúc ấy, ta còn chỉ cười, hỏi hắn làm

sao có thể bảo trụ nàng. Nay, tất cả đều bị ngay cả Thiên Cơ tiên sinh

nói trúng. Thiên Cơ tiên sinh từng với ta là một ngàn năm sau, chỉ có

một người có thể cứu được nữ nhi của ta. Hiện tại, ngươi hẳn là đã biết. Ta chính vì nguyên nhân như thế nên mới luôn mặc kệ Phiên Nhi vụng trộm đi Hoài An thành. Còn người có thể cứu Phiên Nhi, chính là ngươi!”



“Phương Vân.”



Một bên mỹ phụ nhân đột nhiên mở miệng nói:



“Ta cùng Phiên Nhi phụ thân, muốn đem đem Phiên Nhi giao cho ngươi!”



“A!”



Phương Vân cả kinh, thân hình muốn ngồi dậy. Nhưng rất nhanh lại thả

lỏng, không nói được một lời, trên mặt lộ ra thần sắc suy tư.



Thiên Ma tông chủ thấy Phương Vân khôngcó cự tuyệt, trong lòng gật gật đầu, nói:



“Phiên Nhi mẫu thân thương thế còn rất nhiều thời gian mới khôi phục

được. Ta nghĩ Thiên Ma tông đã diệt. Hôm nay qua đi, ta liền cùng mẫu

thân Phiên Nhi tiềm tu. Đồng thời thay an dưỡng thương thế củanàng. Còn

về Phiên Nhi, nàng đã trưởng thành, sớm hay muộn cũng phải rời khỏi

chúng ta. Cho nên, chúng ta đều hy vọng, có thể phó thác cho ngươi. Để

ngươi tới chăm sóc nàng!”



Hai người nói xong, không nói một lời, đều lẳng lặng nhìn Phương Vân, chờ hắn trả lời.



Thật lâu sau, Phương Vân rốt cuộc ngẩng đầu lên, hắn nhìn Tạ Phiên Nhiên đang hôn mê, trong mắt xẹt qua một tia nhu hòa:



“Tiền bối đã nói như vậy rồi. Phương Vân cũng sẽ không hành xử như nữ

nhân. Ta quả thật thực thích Phiên Nhiên, tuy rằng, từ sau khi rời khỏi

Hoài An thành, chúng ta đã rất lâu không có gặp mặt. Nhưng loại tình cảm này không có biến hóa. Hơn nữa, Phiên Nhiên vì ta trả giá nhiều như

vậy, ta nếu từ chối, cũng không giống một nam nhân. Nhưng, ta tạm thời

còn không có biện pháp đáp ứng ngươi.”



“Cái gì!!”



Thiên Ma tông chủ đại phụ chấn động. Bọn họ phía trước còn âm thầm gật đầu, nhưng thật không ngờ, cuối cùng lại như vậy.




Hào quang chấn động, tử khí bốc lên. Một cái thân ảnh uy áp, ngạo thị

thiên hạ, giống như thần linh, khoanh tay mà đứng, vắt ngang tiền

phương.



“Bệ hạ!”



Phương Vân chấn động, ngang trời xuất thế, thân ảnh cái thế vô song, Lại là Đại Chu Nhân hoàng Lưu Sủy! Nhưng, Phương Vân lông mi hơi nhíu, lập

tức cảm giác được diểm không giống. Nhân hoàng chính là cường giả Huyền

minh Cảnh giới, một thân võ đạo sâu không lường được. Trước mắt vị này,

tuy rằng cũng rất cường đại, nhưng tuyệt không lợi hại như Nhân hoàng

chân chính.



“Tham kiến bệ hạ.”



Phương Vân thi lễ.



“Đứng lên đi, trẫm chờ ngươi đã lâu.”



Nhân hoàng vẻ mặt bình tĩnh, không hề bận tâm, nhìn không ra một chút suy nghĩ trong lòng ý nào.



Phương Vân mí mắt rướn lên, trong lòng mơ hồ có loại dự cảm về điềm xấu. Nhưng, dự tính thoái ẩn của hắn cũng không nói ra ngay. Phương Vân lập

tức khom người nói:



“Vi thần phạm trọng tội, tư cứu Thiên Ma công chúa Tạ Phiên Nhiên, thỉnh bệ hạ giáng tội!”



“Là song hồn nữ nhi của Thiên Ma tông chủ sao. Vũ Vô Địch đã đem chuyện nói cho trẫm.”



Nhân hoàng thần sắc bình tĩnh, trên mặt tìm không thấy chút dấu hiệu tức giận nào.



“Một cái nữ tử mà thôi, Vũ Vô Địch cũng quá nghiêm trọng rồi. Nếu ngươi

thực thích nàng, trẫm liền hạ chỉ, tự mình ban hôn cho ngươi. Kể cả Lam

Đại Nguyệt Lãnh Nguyệt Tông, trẫm cũng có thể ban hôn sự cho ngươi.

Đường đường chính chính cử hành quốc lễ. Trẫm thưởng phạt phân minh,

việc này vẫn làm được. Ngươi nếu còn thích nữ tử khác mà có điều khó xử, trẫm cũng có thể ra mặt, phê chuẩn cho ngươi!”



Phương Vân tâm tư yên lặng, Thái Sơn sụp đổ trước mặt, mà không biến

sắc. Đây trong chốc lát, cũng không hết bất ổn. Không chừng Nhân hoàng

đánh cái chú ý gì đó. Từ xưa hoàng đế thay thần tử chủ hôn, thậm chí là

chỉ hôn, kia đều là mặt mũi thiên đại. Làm thần tử, biết loại chuyện

này, đều phải cảm động đến rơi nước mắt, thệ biểu trung tâm.



Nhưng, Phương Vân biết, Nhân hoàng đột nhiên xuất hiện tại vùng hoang vu dã ngoại, tất nhiên có chuẩn bị mà đến. Không thể nào là vì chuyện hôn

nhân của mình. Đặc biệt khi Nhân hoàng nhắc tới Lam Đại Nguyệt, Phương

Vân trong lòng lại không kìm hãm được run lên một chút, cảm giác vị cận

cổ đại đế trước mắt này, sâu không lường được.