Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 112 : Ô Đạo Sa Môn

Ngày đăng: 12:25 18/04/20


Trong cả đại lục, chỉ có một tông phái để đầu trọc, đó là Phật môn.



Mà nguyên gốc của Phật môn cũng không phải là ở đại lục mà là đến từ Phệ Đà châu ở ngoài mấy vạn dặm.



Từ thời xa xưa, mạnh nhất trong thiên địa chính là Tam Thánh Hoàng. Nhưng lấy năng lực của Tam Thánh Hoàng, cũng không thể áp chế được Thích Già Văn Mưu Ni Cổ Phật.



Vị Thích Già Văn Mưu Ni Cổ Phật này chính là Phật chủ của Phật tông. Nhưng từ sau thời viễn cổ, Phật tông đã xuống dốc vô cùng, phân thành vô số tiểu phái. Nghe nói ở trong đó còn có tranh đấu.



Những điều này cũng được ghi lại rất cặn cẽ ở trong quyển sách ‘thời đại cận cổ’ của Cốt Hoàng. Đệ tử phật tông cực kỳ cổ quái, lúc bình thường không hề có tiếp xúc với các ma phái khác. Dường như là tạo thành một thế giới Phật tông độc lập.



- Phật tông đã phân thành rất nhiều nhánh, không biết những tên này là đệ tử ở đâu. Nhưng cũng quá to gan rồi, lại dám tập kích quân đội triều đình!



Tâm niệm của Phương Vân vừa động, lợi dụng Vọng Khí pháp nhìn quan, chỉ thấy trong đêm tối, có hơn mười ánh sao đỏ chiếu lên.



- Không phải nói nhân tài Phật tông rất ít sao? Làm sao cao thủ lại nhiều như vậy!



Phương Vân thất kinh.



Đột nhiên có một luồng gió lạnh từ trên trời ào xuống, Phương Vân nhận thấy ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy có một gã hòa thượng mặc tăng bào màu đen, trong tay đang cầm một phật châu to bằng cái trứng ngỗng, tăng bào phần phật. Từ lúc Phương Vân nhìn quan, hắn cũng phát hiện có người đang nhìn mình, lập tức cúi đầu xuống.



- Giỏi cho một tên cẩu quan, bổn tọa đang tính từ từ đùa chơi các ngươi. Không ngờ ngươi lại tự mình đưa tới. Chết cho ta!



Tên hòa thượng này cũng thấy được thụ ấn giáo úy ngang hông của Phương Vân, hắn liền tiện tay ném đi, Phật châu liền gào thét bay ra. Rồi ở ngay trong gió lạnh dài to ra gấp mấy lần, lấy thế lôi đình vạn đánh áp xuống Phương Vân.



Phương Vân phục hồi tinh thần lại. Cười lạnh một tiếng:



- Khẩu khí thật lớn!



Tâm niệm của Phương Vân vừa động thì mười hai thanh kiếm lại bay ra. Chỉ thấy trong hư không vang lên một tiếng ầm rồi mây đen cuồn cuộn kéo tới, thoáng cái đã đem cái phật châu này bọc lại, bên trong vang lên tiếng leng keng chói tai không ngớt.



- Thập Nhị Tà Kiếm Trận!


- Nơi này nhất định là có vấn đề. Phong Trữ hầu ít nhất cũng là cường giả Địa Biến cảnh. Lấy thực lực của hắn, chỉ cần dựa vào năng lực Vọng Khí là có thể truy tung được bọn người Sa Môn. Biển rộng có thể ngăn cản tầm mắt của quan binh, nhưng không ngăn cản được năng lực Vọng Khí của Vương hầu. Nhưng Phong Trữ hầu đến giờ cũng không có động thủ, điều này đã nói lên một vấn đề: Phong Trữ hầu có điều phiền toái nên không thể xuất thủ. Điều phiền toái này chính là trong Sa Môn có người có thể chống lại Phong Trữ hầu.



- Đệ tử Sa Môn tiến thối rất có tổ chức. Điều này đã nói rõ là ở ngoài Diêm thành họ đã có sơn môn riêng. Đó là nơi trú ẩn của họ, chỉ cần tìm được nơi này là có thể tìm thấy những thành viên trọng yếu của Sa Môn này. Lấy thực lực của triều đình, trong quá trình khó khăn phá sơn hủy cốc thì cũng có thể tạo ra thương tổn nặng cho Sa Môn. Nhưng những quan binh ở đây lại không hề đề cập đến hai chữ sơn môn.



Phương Vân trong lòng yên lặng suy tư.



- Ngươi đi xuống đi.



Phương Vân phất phất tay.



- Vâng, đại nhân.



Hộ vệ không dám nhiều lời. Biết điều một chút lui ra ngoài.



Tối qua đã chết rất nhiều người, nhưng Diêm thành lại rất im ắng, giống như là chưa từng phát sinh qua.



Những người khác không đề cập tới, Phương Vân cũng không để ý tới.



Mới được mấy ngày an bình như thế, Phương Vân lại nhận được một tờ điều lệnh.



“Truyền lệnh cho giáo úy Phương Vân: Thành nam trống rỗng không thủ, nay sai giáo úy Phương Vân ở giáo trường phía tây, hỗ trợ thủ thành.”



Chỉ đơn giản một dòng chữ, nhưng lại gây nên sóng to gió lớn ở giáo trường phái tây.



- Đại nhân, ngài không thể đi. Đây chính là tử địa a!



- Quan binh ở trong Diêm thành ở đó chết nhiều nhất đó!



- Đại nhân. Đây là đang cho chúng ta chịu chết a.



Một đám sĩ tốt chạy vào trong doanh trại của Phương Vân. Tâm tình của mọi người vô cùng kích động, ai cũng biết nơi mà đệ tử Sa Môn tấn công nhiều nhất chính là thành nam.