Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 151 : Chiến Công
Ngày đăng: 12:26 18/04/20
- Thụ ấn tướng quân đây, ngươi tạm thời giữ lấy, đến lúc cần thì ta sẽ lấy lại.
Trung Tín hầu nói xong thì đưa một cái thụ ấn màu vàng ngọc tới.
- Đa tạ hầu gia!
Trong lòng Phương Vân hiểu rất rõ, thụ ấn này một khi đã đưa đến mình thì sợ rằng cũng không còn cơ hội đưa lên lại.
Quan ở vị trí cao khi muốn lập chiến công so với người ở dưới cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Binh lính bình thường có nỗ lực hơn nữa thì cũng chỉ có thể giết binh địch, còn tới vị trí tướng quân này thì phất một lệnh kỳ là có thể lập rất nhiều công lao lớn. Hai vị trí hoàn toàn không thể so sánh với nhau.
- Ừ, cho ngươi thời gian ba ngày. Ngươi mau sớm đi thao luyện cho quen thuộc đi sao!
Trung Tín Hầu khoát tay áo, cho thấy ý tiễn khách.
- Vậy Phương Vân cáo từ.
Trung Tín Hầu đưa mắt nhìn Phương Vân rời đi, đột nhiên nói:
- Thái tử có thể đi ra.
Tiếng bước chân từ sau tấm bình phong truyền đến. Thái tử Lưu Tú khẽ cau mày, ngồi vào chỗ đối diện với Trung Tín hầu.
- Trung Tín hầu, ngươi mời ta đến đây rồi bắt ta đợi ở sau tấm bình phong là có ý gì? Chẳng lẽ chính là xem ngươi chọn Phương Vân sao?
Sắc mặt của thái tử Lưu Tú hờ hững, trong lòng dường như có chút không vui.
- Thái tử, đến bây giờ mà ngài vẫn cho là ta chọn Phương Vân sao?
Trung Tín Hầu cười nói.
- Ồ?
Lưu Tú lạnh lùng nói.
- Chẳng lẽ Trung Tín hầu còn có điều gì chưa nói sao?
- Việc thái tử sai khiến thuộc hạ ngăn cản Phương Vân tấn chức đô úy, ta đã biết rồi.
Thần sắc Trung Tín hầu thong dong.
- Đi tới!
Ở cánh trái đại quân, Phương Vân giương cờ lệnh lên, bốn gã đô úy ở phía dưới lập tức tuân lệnh. Rồi từ đô úy truyền đến giáo úy, cả đại quân theo cờ lện của Phương Vân mà hạo hạo đãng đãng tiến về phía Địch Hoang.
Nhìn chi chít hơn bảy vạn quân chính quy hàng ngũ nghiêm minh dưới sự chỉ huy của mình mà tiến thối liên tục, trong lòng Phương Vân không khỏi dâng lên một cỗ hào khí.
- Đọc binh thư hơn trăm cuốn, tìm hiểu đến mười mấy năm, hôm nay chính là lúc bày ra sở trường. Tạ Đạo Uẩn, hôm nay ngươi chính là bàn thạch đầu tiên để ta phi đạp lên trời!
Đại quân ù ù đi tới, bụi mù gẩy đi lên!
Nhưng mười mấy vạn đại quân do Tạ Đạo Uẩn thống lĩnh đột nhiên biến mất một cách vô ảnh vô tung vào trong rừng cây. Cho nên quân đội Đại Chu đều phải tiến vào trong rừng.
- Quân lệnh hầu gia, các quân ở trái, trung, phải chỉ được cách nhau nửa dặm, canh gác lẫn nhau!
Rất nhanh, gần trăm vạn quân đội đã chia ra làm ba, các cánh chỉ cách nhau có nửa dăm. Trận hình như vậy cũng là tương đối đảm bảo, đồng thời trong tình huống nào cũng có thể tăng viện lẫn nhau!
Rất nhanh, đại quân đã tiến tới được mười dặm nữa.
- Giết!
Nhưng vào lúc này, đột nhiên thiết kỵ Địch Hoang từ khắp đồi núi trong rừng tiến tới, các thanh trảm mã đao lóe lên hàn quang trong hư không.
- Đại quân nghe lệnh! Viên Nguyệt trận!
Phương Vân ra lệnh một tiếng, bảy vạn nhân mã lập tức kết thành trận pháp hình thế khổng lồ.
- Giết!
Thế tới của Địch Hoang hung mãnh vô cùng, Phương Vân đứng ở trong xe vung lệnh kỳ lên, chi chít cung tên liền bay ra ngoài. Mấy trăm thiết kỵ lập tức ngã xuống đất. Sau đó hàng ngũ nhất thời phân ra, lộ ra mấy trăm lối đi, đem những thiết kỵ Địch Hoang này xông vào trong thớt trận, rồi biến mất không thấy gì nữa.
- Tới!
Lệnh kỳ của Phương Vân lại lần nữa vung xuống, cả đại trận nhất thời nổi lên sát khí mãnh liệt, vô số tinh kỳ chuyển động theo. Trong nháy mắt đã có vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy ngàn thiết kỵ Địch Hoang xông vào trận đã bị chém chết hầu như không còn. Mà các tướng quân lân cận Phương Vân lúc này vẫn đang khổ chiến không ngừng nghỉ.
- Đại quân tiến công!
- Giết!
Âm thanh vang dội khắp thiên đại, đại trận khổng lồ lúc này như một cái máy giết chóc chủ động đẩy về phía trước. Tất cả thiết kỵ Địch Hoang bị đẩy vào trong trận toàn bộ đều bị chém giết không còn, nhanh chóng đến lạ thường!