Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 211 : Quân Niệm Sinh

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


-Dương Hoằng tới nơi này động thủ rõ ràng là vì nhìn trúng đồ của Tụ Bảo các.



Mí mắt Phương Vân nhảy lên. Tên Dương Hoằng này từ kinh thành đi đến rồi nhằm thẳng Tụ Bảo các mà tấn công rõ ràng là vì nhìn trúng đồ của Tụ Bảo các. Phương Vân vô cùng hiểu rõ, lấy thực lực của Dương Hoằng bây giờ thì đồ ở trong Tụ Bảo các có thể lọt vào mắt hắn sợ rằng cũng chỉ có mấy món Địa Nguyên pháp khí.



Ùng ùng!



Mặt đất chấn động kịch liệt, vào thời điểm đạo hồng quang lao xuống thì cũng có một vòng quang màng màu hoàng kim đột nhiên từ dưới lòng đất bắn ra, tiếp theo đó là các màu đỏ, vàng, bạc. Bốn trọng cấm chế của Tụ Bảo các vừa mới xuất hiện thì đã bị Dương Hoằng đánh tan hết. Mỗi khi một đạo cấm chế bị đánh phá thì sẽ phát ra âm thanh còn dữ dội hơn so với lôi đình, dường như cả bầu trời cũng bị sập xuống.



Bốn đạo cấm chế vừa bị phá thì rốt cuộc có một đạo bạch quang mênh mông như trường giang và hoàng giang từ dưới đất xông ra, đạo bạch quang này nhất thời ngăn cản được đạo hồng quang, đồng thời có một tiếng thét giận dữ từ trong phát ra.



- Dương Hoằng, đắc tội với Tụ Bảo các chúng ta, ngươi sẽ phải hối hận! Tam đệ, các ngươi chạy mau đi!



Dường như là cùng một thời gian, có vài thân ảnh từ dưới đất bay lên, nhanh chóng bay về các hướng xa.



- Trốn?



Âm thanh lãnh mạc mà cao ngạo của Dương Hoằng vang vọng khắp trời đất Tây Nhị thành, giống như là chúa tể của thiên địa đang nói ra:



- Trốn được không?



Âm thanh vừa phát ra thì đột nhiên các đám mây ở trên trời cao hội tụ lại, rồi hóa thành một bàn tay vô cùng khổng lồ mạnh mẽ đánh xuống. Mấy đạo thân ảnh kia bị bàn tay to này đánh trúng lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi từ không trung rớt xuống. Địa Biến cảnh cùng Thiên Tượng cảnh, chênh lệch quá xa!



- Tam đệ!



Một tiếng kinh hô vang lên, đồng thời luồng bạch quang tiêu tán đi, một thân ảnh phá không bay ra bao lấy hết đám người kia, rồi nhanh chóng bay về phía xa.



- Hừ!



Dương Hoằng hừ lạnh một tiếng, không gian liền biến ảo rồi một bàn chưởng lại đột nhiên hiện lên, lấy thế lôi đình vạn quân đánh về mấy người đang chạy trốn.



- Hoàng Thiên ngọc ấn! Bạo cho ta!



Đột nhiên Phương Vân có cảm giác được đối phương dường như đã ném ra vật gì đó, âm thanh vừa phát ra thì một cỗ dao động hủy thiên diệt địa từ bên trong Tây Nhị thành truyền đến. Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm vang lên, rồi trên bầu trời Tây Nhị thành xuất hiện một luồng sáng còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời, Phương Vân theo bản năng nhắm hai mắt lại.




- Phong Thái Thương, đây là ngươi tự tìm chết!



Âm thanh của Dương Hoằng lại lần nữa vang lên, trong đó còn ẩn chứa sự tức giận. Thiên Đế Chiến Xa, cộng thêm đại nho triều đình, hơn nữa còn có hắn nhưng Phong Thái Thương cũng không lùi bước, điều này làm cho hắn tức giận vô cùng.



- Quân Niệm Sinh, người được Toàn Cơ tiên sinh nói đến không chỉ có mình ta, ngươi còn chưa định ra sao?



Từ trong ma khí cuồn cuộn truyền đến giọng nói của Phong Thái Thương, tiếng nói vang dội cả thiên địa!



- Quân tử chỉ dùng miệng chứ không động thủ! Chuyện của các ngươi ta cũng không định nhúng vào!



Một âm thanh dương dương tự đắc từ phía bên trên truyền đến, sau đó có một đạo thanh khí từ đường chân trời phát ra, lướt qua không gian rồi nhanh chóng xuất hiện trên bầu trời Tây Nhị thành. Thanh khí mênh mông cuồn cuộn, bên trong còn có một con chim trắng to lớn, trên lông chim có một thư sinh phong lưu anh tuấn đang đứng. Tên thư sinh này có làn da trắng vô cùng, giống như thủy tinh vậy. Khóe miệng của hắn hơi mỉm cười, cái quạt lông hơi lay động, con ngươi của hắn sáng như ngôi sao.



Quân Niệm Sinh vừa xuất hiện thì thanh khí liền phiêu lãng khắp cả thiên địa, không chỉ là hồng quang của Dương Hoằng mà cả ma khí của Phong Thái Thương cũng bị bài xích ra, hắn chẳng qua là tùy ý đứng đó thôi mà dường như đã thành trung tâm của thiên địa, hưởng thụ sự chú ý của ngàn vạn người. Lúc này đây, hắn đã trở thành đứa con cưng của đất trời rồi.



- Người này chính là Quân Niệm Sinh!



Thấy người này, con mắt của Phương Vân cùng Bàng Cự Nguyên cũng khẽ chấn động. Tên Quân Niệm Sinh này gây cho người ta cảm giác như hắn là nơi tập trung của linh khí, phúc khí, cùng vận khí trong thiên địa, làm cho người ta không nhịn được mà sinh lòng ghen ghét!



Dương Hoằng cùng Phong Thái Thương tuy cũng là rồng trong loài người, nhưng nếu so sánh với Quân Niệm Sinh thì lập tức ảm đạm đi rất nhiều!



Tâm niệm của Phương Vân vừa động, liền sử dụng Vọng Khí Pháp của Thiên Tà Tông. Nhưng gã vừa mới sử dụng thì liền thấy trong phạm vi trăm trượng mà Quân Niệm Sinh đứng thì tử khí không ngừng bay lên, đám tử khí đó không ngừng diễn hóa thành long phượng giao nhau, phát ra tiếng long ngâm phượng minh.



Cả người Phương Vân có cảm giác bị người khác đánh vào một quyền, tức muốn đến hộc máu. Số mệnh của Quân Niệm Sinh quá kinh khủng rồi, kinh khủng đến mức dọa người, chẳng những có tử khí của chưởng môn tông phái cùng với Nhân Hoàng mới có, mà đám tử khí đó còn diễn hóa thành long phượng. Số mệnh như vậy thì cho dù là chưởng môn tông phái cùng Nhân Hoàng thấy thì cũng phải tức lên không thôi!



Bàng Cự Nguyên dường như biết Phương Vân đang sử dụng Vọng Khí pháp thì thản nhiên nói:



- Ngươi bây giờ đã biết vì sao ta nói người này là đứa con được trời đất ân sủng rồi chứ!



Phương Vân trầm mặc không nói.



.