Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 274 :

Ngày đăng: 12:27 18/04/20


-- Các ngươi tới rồi!



Phương Vân cười nói, lần đại chiến ở Mãng hoang này cũng đủ để cho bọn họ thăng liền vài cấp.



Ba người đứng bên cạnh Phương Vân, khuôn mặt vô cùng vui vẻ.



- Chúc mừng đại nhân! Lần đại chiến ở Mãng hoang này, đại nhân lập nhiều chiến công hiển hách, nói không chừng sẽ được phong vương bái hầu!



Sở Cuồng hưng phấn nói. Chỉ cần nghĩ lại cảnh Phương Vân vừa mới một mình độc chiến tam đại Yêu Vương của Yêu tộc thì hắn không thể không kích động, cho dù là ai cũng mong mình có thể đi theo một người chủ có võ đạo cường đại, quan to tước lớn.



Phương Vân biểu hiện thực lực càng cường đại thì thuộc hạ như hắn càng có thể diện! Thậm chí hắn còn có cảm giác là chính mình đã độc chiến với tam đại Yêu Vương vậy.



Phương Vân cười lắc đầu, Sở Cuồng nhập quân ngũ không lâu, cho nên có rất nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ, hoặc hiểu rất mơ hồ. Phong vương bái hầu nếu như dễ như vậy, thì chỉ sợ vương hầu của Đại Chu hoàng triều đã đủ thành một tòa thành rồi.



- Sở Cuồng, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Số công trận đủ để phong vương bái hầu cũng không phải dễ dàng như vậy đâu, ngươi hỏi Quản Công Minh sẽ biết.



Ánh mắt mọi người lập tức nhìn lướt qua Quản Công Minh:



- Cái này...



Quản Công Minh có chút do dự. Điều kiện để được phong vương bái hầu của Đại Chu hoàng triều vô cùng hà khắc, nhưng hắn không muốn đả kích nhiệt huyết của mọi người, cho nên chỉ đành suy nghĩ một chút rồi nói:



- Nếu như đại nhân có thể đánh chết một Yêu Vương thì lần này trở về có thể sẽ được phong hầu ngay lập tức. Cho dù là đại thần của triều đình thì cũng không thể phản đối được. Nhưng mà, hiện tại thì ta không biết!



Số công trận để Quản Công Minh đủ để phong hầu chính là do hắn lập được trong hai mươi năm. Gần hai mươi năm chiến đấu, tuy hắn không có giết chết được cường giả Địa Biến cảnh, nhưng số lượng giáo úy, đô úy, tướng quân, đại tướng quân chết trong tay hắn cũng đạt đến một con số kinh người.



Bản thân hắn là một mãnh nhân, số quân công tích lũy được trong hai mươi năm của hắn, sợ rằng cũng không kém chút nào so với số quân công của Phương Vân hiện giờ.



Nghe thấy Quản Công Minh nói vậy thì mọi người lập tức trầm mặc, cũng ý thức được chuyện này không có đơn giản như mình đã suy nghĩ lúc trước.




- Dũng Vũ hầu cùng Liệt Vũ hầu cũng đã cùng qua xem. Chuyện này hẳn không sai đâu.



- Hử? Chẳng lẽ là thật!



Trong lòng Phương Vân hơi động, ngay cả hai Võ hầu cũng đi qua xem thì chắc chắn không bị thương giả được.



- Ha ha, Dương Hoằng lại bị tứ đại Viên Vương đánh bị thương, lần này mất hết mặt mũi rồi.



Phương Vân cười lớn lên:



- Sở Cuồng, ta viết một phong thơ, ngươi đi tới đại doanh của Dương Hoằng đưa cho ta. Ngươi nói là, ta nghe Võ hầu bị thương nặng, nên đặc biệt đưa một bình đan dược tới để an ủi.



- Vâng!



Sở Cuồng nở nụ cười.



Giấy và bút mực rất nhanh đưa tới, bởi vì trời giá rét, mực cũng đã kết băng rồi. Nhưng mà, đây cũng không phải là vấn đề gì, dùng nội lực chuyển một cái là được. Phương Vân sau khi viết xong thì lấy một bình đan dược thượng phẩm trong túi không gian ra, đưa tới:



- Nhất định phải tự mình đưa đến!



- Vâng!



Sở Cuồng hì hì cười nói, sau khi nhận lấy đan dược thì liền đi ra ngoài. Phương Vân tặng cho một lọ đan dược thượng phẩm, ít nhất theo danh nghĩa cũng là danh chánh ngôn thuận đến thăm.



Một sĩ tử nho nhỏ lại có thể lấy cái phần thưởng đi trêu chọc Võ hầu đương triều, Sở Cuồng nghĩ như vậy cũng cảm thấy hưng phấn!



!.