Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 287 : Thư Phòng Mật Đàm
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
- Kính xin Hầu gia chỉ điểm!
Phương Vân lập tức nói.
Hắn cũng không vòng vo rồi, trong phòng chỉ có ba người, cả ba đều là người thông minh cả. Trung Tín hầu biểu lộ tâm thái đứng về phía Tứ Phương hầu phủ, hơn nữa còn chuẩn bị chỉ điểm cho mình. Phương Vân tự nhiên sẽ không tỏ thái độ coi thường hoặc là khoái thác.
Trung Tín hầu đã ở trong quân ngũ nhiều năm, là vị Hầu gia nổi danh vì trí mưu. Người như vậy có thể đứng vững ở Đai Chu hoàng triều suốt hai mươi năm không ngã, hơn nữa còn có thể lấy thân phận Bình dân hầu mà được sự tín nhiệm của thái tử thì đã cho thấy khả năng của mình.
Mặc dù Phương Vân ở trên chiến trường Địch Hoang áp chế được Tạ Đạo Uẩn - Người mà Trung Tín hầu không làm gì được, nhưng tranh đấu trong triều lại là một phương diện hoàn toàn khác, ở mặt này thì Trung Tín hầu hơn Phương Vân rất nhiều. Lời của hắn nói ra tự nhiên sẽ có phân lượng.
Trung Tín hầu nghe vậy cười cười.
Mặc dù Trung Tín hầu có tâm tư chỉ điểm Phương Vân, nhưng nếu người ta không vui thì cho dù hắn có tâm, cũng sẽ không làm được gì cả. Cho nên, vừa mới bắt đầu thì hắn cũng không có làm rõ, lúc này nghe thấy Phương Vân nói như vậy thì đã hiểu được tâm ý.
Rầm!
Trung Tín hầu phất tay một cái, cửa sổ thư phòng lập tức đóng chặt lại. Trương Anh sợ hết hồn, hành động này của Trung Tín hầu cũng quá mức thận trọng rồi.
Trung Tín hầu cũng không để ý tới vẻ mặt chấn động của Trương Anh, ngón tay cong lại một cái, một đạo cấm chế vô hình bay ra ngoài. Đạo cấm chế này hóa thành những văn tự cổ xưa chuyển động trên vách tường của thư phòng.
- Tiểu hầu gia chắc đã gặp Võ hầu Dương Hoằng ở Mãng hoang rồi!
Câu thứ nhất Trung Tín hầu nói ra liền dọa Phương Vân run lên.
- Xem ra, đúng là như vậy.
Trung Tín hầu mỉm cười, nhìn vẻ mặt của Phương Vân là hắn biết mình đã đoán trúng.
- Dương Hoằng này thâm tàng bất lộ. Lúc ta nghe nói người này bị thương ở trong đại chiến thì đã thấy có vấn đề. Dương Hoằng giả bộ bị thương tất nhiên là để đối phó tiểu hầu gia, nhưng ngươi lại tới được kinh thành, điều này cho thấy Dương Hoằng đã thất bại.
Trung Tín hầu nói.
- A!
Phương Vân cảm kích từ tận đáy lòng.
Nếu như Phủ Tông Nhân chỉ tương đương với một tổ chức như Lục bộ thì hắn cũng sẽ không để ý là mấy. Nhưng Trung Tín hầu đã nói rõ Phủ Tông Nhân có nhiệm vụ giám sát cả thiên hạ thay Nhân Hoàng thì lại là chuyện hoàn toàn khác, cái quyền lợi này phải nói là quá lớn rồi.
- Ừ, ngươi chỉ cần lưu ý hai việc này thôi. Nếu như không xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì trong một hai năm nữa là ngươi sẽ được phong Hầu.
Trung Tín hầu gật gật đầu. Phương Vân là người thông minh, có nhiều thứ không cần phải nói thì cũng hiểu, điều này giúp Trung Tín hầu giảm rất nhiều phiền toái.
- Anh nhi, hai người các ngươi cũng một năm không gặp rồi. Nếu có gì muốn nói thì nói một chút với tiểu hầu gia đi?
Trung Tín hầu nhìn Trương Anh một cái, nói.
Phương Vân hiểu ý tứ của Trung Tín hầu. Vị Hầu gia này đã ngừng lại ở đây, cũng không muốn nhiều lời nữa. Ngầm hiểu ý, Phương Vân nhìn Trương Anh nói:
- Không sai, ta cùng Trương huynh đã lâu không gặp rồi. Còn không biết Trương huynh hiện nay thế nào rồi?
Câu này vừa nói ra thì không khí trong phòng cũng giản bớt hẳn đi, không còn trịnh trọng như trước nữa.
Trương Anh cười cười:
- Nói đến chuyện này thì phải cảm ơn Phương huynh nhiều.
Sau đó, Trương Anh liền đem những chuyện của mình sau khi Phương Vân rời đi kể ra.
Thì ra, sau khi được Phương Vân đề cử thì không bao lâu sau, Thái Phó đã thu Trương Anh làm đệ tử ký danh. Thái Phó là người đức cao vọng trọng, không nói câu ở ngoài, không bao giờ cười chọc, là người vô cùng nghiêm túc. Hắn truyền dạy cho đệ tử vô cùng nghiêm khắc, nhưng cũng không quá mức khó khăn. Ngoài ra, Thái Phó còn là một trong Tam Công, cho nên cũng sẽ không có nhiều thời gian truyền dạy cho Trương Anh.
Suốt một năm, Trương Anh cũng chỉ có bảy lần được gặp Thái Phó. Trước mặt vị Thái Phó này, Trương Anh vô cùng cung kính, không dám vô lễ chút nào, luôn lấy cái đạo làm đệ tử mà làm. Mỗi lần Thái Phó tới cũng vô cùng vội vàng, thời gian dừng lại cũng không bao lâu. Nhưng cách một đoạn thời gian thì cũng có sai người tới hỏi tình huống học tập của Trương Anh, và đưa cho mấy bộ sách.
Cứ như thế mấy tháng, Thái Phó đã cho phép Trương Anh vào trong Lan Thai Bí Uyển ở trong hoàng cung, kiêm nhiêm làm quan thư ký. Mỗi ngày, số văn kiện mà Trương Anh phải sao chép rất nhiều, chất chồng như núi, mệt mỏi vô cùng.
!