Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 290 : Trọng Sinh Chi Bí (Thượng)
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Ngay khi Phương Vân đi dọc theo con đường mòn ở trong khu rừng hoa mai, thì Lý Ức Huyền ngồi ở trong xe ngựa lại đi theo một hướng khác.
- Đến.
Âm thanh của Lý Ức Huyền từ trong xe truyền ra. Âm thanh đạm mạc không cao không thấp, nhưng đủ để người phu xe nghe được.
- Vâng, công tử!
Phu xe ngựa đáp lại một tiếng, hai tay vừa vung lên thì tiếng "hí hí" của bốn con tuấn mã đã vang dậy. Cổ xe ngựa đồng xanh dừng lại ngay ở bên con đường.
Buồng xe mở ra, Lý Ức Huyền một thân bạch y như tuyết chậm rãi đi ra.
- Ngươi trở về đi thôi!
Lý Ức Huyền lạnh nhạt nói.
- Vâng, công tử!
Phu xe ngựa cung kính nói. Lý Ức Huyền cũng không để ý đến hắn, nhìn về phía trước rồi bước đi.
Một bước, hai bước, ba bước...năm bước. Ngay đến bước thứ năm thì thân ảnh Lý Ức Huyền đột nhiên trở nên mờ ảo hẳn đi, giống như là đang dung nhập vào trong không khí vậy. Đến bước thứ sáu thì Lý Ức Huyền phảng phất trở nên vô hình, hắn biến mất đi mà không hề để ý đến tên phu xe ngựa vẫn còn ở đó!
Phu xe ngựa lúc này vẫn cúi đầu. Đợi đến khi Lý Ức Huyền hoàn toàn dung nhập vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa thì hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt phát ra một cổ quang mang chói mắt. Tên phu xe này lập tức vứt đi cái mũ lá, thân hình thoáng một cái đã đến ngay chỗ mà Lý Ức Huyền biến mất.
- Không phải là phi độn, không phải là thuật pháp, cũng không phải là cấm chế...chính là hư không tiêu thất! Theo dõi hắn đã bảy lần, nhưng cả bảy lần đều biến mất ở những chỗ khác nhau, Tắc Hạ Học Cung rốt cuộc ở nơi nào...
Phu xe ngựa lẩm bẩm tự nói, trong lúc này thì mặt mũi của hắn có biến hóa, chỉ trong một lúc đã trở thành một khuôn mặt hoàn toàn khác. Từ trên khuôn mặt này tỏa ra một cổ khí thế sắc bén như kiếm rời khỏi vỏ, không hề có chút khí chất nào của người phu xe hồi nãy.
- Thôi, về Tông Nhân Phủ báo cho Tông Lệnh đại nhân!
Người này quay người trở lại xe ngựa. Vung roi lên một cái, cổ xe ngựa này lập tức lên đường tới Tông Nhân Phủ trong hoàng cung!
Một âm thanh già nua không cao không thấp từ trong nhà tranh truyền đến. Trong âm thanh toát ra một khí chất có học vấn cao thâm cùng trí khôn. Đúng vậy, chính là trí khôn! Đây là lần đầu tiên Phương Vân nghe được âm thanh của một người, mà lại gây cho mình cảm giác có trí khôn, tựa hồ trong trời đất không hề có người nào có thể che giấu được hắn.
- Người này hẳn là Phu Tử!
Phương Vân khẽ động trong lòng, vội bước tới nhà tranh đó. Sau khi đi qua thềm đá tràn đầy rêu xanh, đẩy cửa gỗ ra, Phương Vân tiến vào bên trong căn nhà tranh nhỏ.
Đây chỉ là một nhà tranh bình thường, không có gì đặc biệt cả!
Bên trong còn hơi tối, có chút âm u. Sàn lều được lót bằng gỗ, rất sạch sẽ. Ở ngay giữa nhà có một rèm che, phía sau rèm có một thân ảnh như ẩn như hiện đang khoanh chân ngồi.
- Là hắn!
Mặc dù Phương Vân không có khả năng "cách vật nhìn rõ" nhưng mơ hồ vẫn có thể thấy được thân hình của đối phương. Đạo thân ảnh sau màn che kia có dáng người cực kỳ tương tự người mà Phương Vân đã "thấy" trong căn nhà tranh.
- Phương Vân bái kiến Phu Tử!
Phương Vân nén sự kích động trong lòng, cung kính nói.
Tuy hắn chưa từng thấy qua Tam Công, nhưng đã cảm nhận được khí tức của ba người lúc ở Tam Đường Hội Thẩm. Mà người trước mắt này lại toát ra một cổ khí tức có tu dưỡng học vấn, ngay thẳng, chính khí còn hơn Tam Công gấp mười lần, trăm lần! Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng đáng được Phương Vân tôn kính!
- Phương Vân, ngồi đi!
Phương Vân nhìn thấy trước màn che có một cái bồ đoàn, Phương Vân thi lễ một cái rồi ngồi xuống đó.
- Ngươi đã nhận được ba phong thư rồi. Phương Vân, ngươi có cái gì muốn hỏi, hiện tại cứ nói đi? Ta sẽ nói toàn bộ cho ngươi!
Phương Vân vốn đã giữ cho mình rất bình tĩnh rồi. Nhưng khi nghe Phu Tử nói lời này thì tâm tình không nhịn được mà kích động hẳn lên, khí huyết sôi trào! Tất cả mọi thứ ở ngay thời khắc này đã muốn được giải khai rồi!
!