Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 291 : Trọng Sinh Chi Bí ( Hạ)

Ngày đăng: 12:28 18/04/20


Vô số ý niệm hiện lên trong đầu, hô hấp của Phương Vân giờ phút này cũng trở nên dồn dập hẳn đi.



Ngay lúc nhận được phong thư thứ nhất của Lý Ức Huyền, hắn luôn mong chờ tới giờ khắc này. Ý chí của hắn vốn vô cùng kiên định, nhưng khi đối mặt với điều mà hắn luôn muốn biết thì không khỏi hơi hoảng loạn lên. Chuyện này có quan hệ quá lớn đối với hắn.



Phương Vân trầm ngâm trong một lúc, mở miệng một cách khó khăn, nói:



- Ta muốn biết, chuyện phát sinh ở trên người ta...có đúng như vậy thật không?



Âm thanh vừa phát ra thì tâm tình Phương Vân kích động hẳn lên. Hắn không dám trực tiếp hỏi, nếu như những lời của Phu Tử không phải là chuyện hắn đang đề cập đến, như vậy chẳng phải là lộ bí mật của mình hay sao!



- Ngươi không phải là trọng sinh!



Âm thanh của Phu Tử vô cùng nhanh chóng! Thậm chí Phương Vân còn không có phản ứng nào kịp nữa!



Như một tảng đá làm cả hồ rung động, giờ phút này Phương Vân vô cùng kinh hãi! Điều mà hắn luôn tin tưởng không một cách nghi ngờ giờ phút này đã bị phá hủy trong nháy mắt!



- Những điều mà ngươi vừa thấy là thật, ngươi đã từng tới nơi này rồi. Tới đây, để ta giúp ngươi nhớ lại đi!



Âm thanh của Phu Tử vừa phát ra thì bỗng nhiên có một cổ lực lượng kỳ dị cuốn tới. Phương Vân cảm giác được màn che trước mặt đung đưa, hơn nữa còn sinh ra tầng tầng trọng ảnh!



Ầm!



Sàn gỗ dưới chân dường như hóa thành sóng biển, còn Phương Vân có cảm giác mình như một khối đá nặng vậy, nặng nề rơi xuống biển một cái, bọt sóng văng lên.



Vô số hình ảnh từ trong đầu lướt qua. Lần này không phải là đứt quãng nữa, mà là vô cùng đầy đủ.



Phương Vân nhớ ra rồi...



Một năm trước hắn vẫn chỉ là một sĩ tử học cung gầy yếu. Một ngày nọ, hắn bị Dương Khiêm và Lý Bình đánh trọng thương, chạy ra khỏi học cung. Nhưng cả hai người kia đều không bỏ qua cho hắn, tiếp tục phái hộ vệ tới bắt hắn.



Lúc đó, có một cỗ xe ngựa trước mắt nhưng người phu xe không có ở đó, Phương Vân bị buộc bất đắc dĩ vội vã nhảy lên cổ xe ngựa đó để chạy trốn. Nhưng hắn căn bản không biết khống chế xe ngựa, chỉ nhớ bình thường phu xe thường cầm dây chương để khống chế mà thôi, cho nên hắn cũng dùng sức để cầm dây cương. Nhưng không ngờ rằng bốn con tuấn mã lại nổi điên lên, một đường đi về hướng tây bắc.
- Người đánh cá này mặc dù có thể vẩy con cá lên không trung, nhưng cũng không thể đưa nó bình an vượt khỏi sông, hết thảy phải dựa vào chính nó. Phương Vân, nếu như ngươi là con cá này thì phải làm sao mới có thể chạy trốn được vận mệnh?



Phương Vân nhắm hai mắt, chưa trả lời. Mặt của hắn lúc này đỏ hẳn lên, từng giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống.



- Không thể tránh khỏi, không thể tránh khỏi, không thể tránh khỏi!



- Thật không thể tránh khỏi sao?



Trong lòng Phương Vân dâng lên một cảm giác không cam mãnh liệt! Đột nhiên, dường như nhớ tới cái gì đó, hắn nở nụ cười:



- Ta bị làm sao vậy? Rơi vào vách đá chính là thiên mệnh, nhưng mục tiêu cuối cùng của ta không phải là nghịch thiên cải mệnh sao? "Tam phần Ngũ điển Bát tác Cửu Khâu" thì như thế nào? Cũng là do sinh linh sáng chế thôi! Ta vì sao phải thờ phụng một tuyệt học do chính sinh linh khác sáng chế chứ!



- Tương lai không nhất thiết là thế, tất cả đều có thể đổi thay! Hà Đồ Lạc Thư là do Tam Hoàng viễn cổ sáng chế, "Chu dịch" là của Nho gia. Cả hai đều được tạo ra do quan sát thiên địa mà ngộ ra đạo lý. Tại sao ta phải đắm chìm trong tuyệt học của bọn hắn? Nếu như ta có thể thay đổi vận mệnh của ta, thì vận mệnh của Phương gia ta cũng sẽ được thay đổi theo!



Nghĩ đến đây thì hai mắt của Phương Vân sáng hẳn lên. Hắn ngồi thẳng người lại, bình tĩnh nhìn Phu Tử nói:



- Nếu như ta là con cá kia, ta sẽ đánh vỡ quy tắc của dòng nước kia. Ta muốn hóa thành một con rồng bay lượn trên bầu trời! Cho dù là đá ngầm, vách đá hay bờ bên kia thì cũng phải ở phía dưới ta!



- Ha hả!



Tiếng cười của Phu Tử truyền ra khắp bốn phương tám hướng:



- Phương Vân, ngươi nói không sai! Một con cá cho dù có giãy dụa thế nào thì vận mệnh của nó cũng chỉ đến điểm cuối của con sông thôi, nhưng nếu nó hóa thành một con rồng thì không có gì có thể trói buộc nó được nữa!



Phu Tử tiếp tục nói:



- Phương Vân, đi đi! Khi nào đến thời cơ, ta sẽ thay ngươi giải đáp nghi ngờ cuối cùng trong lòng!



Âm thanh của Phu Tử quanh quẩn trong hư không cho đến khi lặng dần không còn gì nữa!