Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 328 : Triệu Hoán Tử Thi

Ngày đăng: 12:28 18/04/20


- Ngươi trở về đi!



Đan Đỉnh trưởng lão nhìn lướt qua cẩm thư, lắc đầu:



- Long Hổ tông chúng ta không can dự đến chuyện của thế tục.



Dứt lời, hắn liền đem trả cẩm thư về lại cho người Doanh nhân tên Xuyên Khẩu Dương Giới.



Tuy người Doanh nhân này không hiểu tiếng nói trung thổ, nhưng nhìn thấy Đan Đỉnh trưởng lão lắc đầu thì cũng biết hắn không đáp ứng.



- Van cầu...van xin, van xin...Viêm Ma chi tâm...



Khuôn mặt của người Doanh nhân này cầu khẩn, vừa nói hay tay chập lại thành hình chữ thập, quỳ lạy.



- Viêm Ma chi tâm không hề hữu dụng với Long Hổ tông chúng ta, ngươi đi đi!



Tay áo Đan Đỉnh trưởng lão rung động, một cỗ vân khí nâng tên Doanh nhân này lên rồi đưa ra ngoài Long Hổ Bình.



Mấy tên đệ tử trọng yếu vừa muốn đi lên thì Đan Đỉnh trưởng lão liền nói:



- Để hắn rời đi!



Xuyên Khẩu Dương Giới quay đầu nhìn về phía Long Hổ cung, trong mắt tràn đầy sự thất vọng. Hắn vừa xoay đầu một cái thì một làn khói trắng đã bốc lên, lúc khói tiêu tán đi thì có một cái cộc gỗ rớt xuống, tên Doanh nhân này cũng đã biến mất không còn bóng dáng.



- A!



Các tu sĩ xung quanh thấy như vậy thì thất thanh kêu lên. Nhiều người như vậy nhưng không có ai phát hiện được tên Xuyên Khẩu Dương Giới này đã rời đi như thế nào.



- Thế Khôn, tốc chiến tốc thắng, chúng ta phải đi!



Phương Vân nói xong liền đứng dậy, hắn không hề chào hỏi Ngu Thần, trực tiếp đi xuống núi.



- Biểu ca, chờ đệ một chút!



Nhìn thấy Phương Vân đột nhiên rời đi, Tôn Thế Khôn cũng không ham chiến nữa. Hắn tung một chiêu Đại Lực Thần Ma chưởng bức lui đối thủ xong thì lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến.



- Ta nhận thua!



Tôn Thế Khôn giơ tay lên, nhún vai một cái rồi lùi ra sau. Nhanh chóng xoay người đuổi theo Phương Vân.



- Hử?



Thấy Phương Vân cùng Thế Khôn cùng rời đi, Ngu Thần khẽ nhíu mày. Tâm thần nhất thời bị phân tâm, lập tức đối thủ của hắn tìm thấy sơ hở, một chưởng liền đánh tới trên người hắn. Ngu Thần đã bị thương rồi.




Thấy Phương Vân đã phát hiện ra mình, người này cũng không ẩn núp nữa, từ bên trong rừng bay ra ngoài.



- Là ngươi?



Phương Vân nhận ra thân phận người này:



- Sao vậy? Ngu trưởng lão nói ngươi tới à?



Người đệ tử này hiện ra thần sắc lúng túng:



- Không sai. Trưởng lão nói là người không ngờ rằng tiểu hầu gia lại đi vội vàng như vậy, không kịp nói lời cảm ơn với tiểu hầu gia. Cho nên, người sai ta tới đây nói lời cảm ơn với tiểu hầu gia. Ngu trưởng lão còn nói nửa viên đan dược cực phẩm của tiểu hầu gia vẫn được đặt ở Long Hổ sơn, hoan nghênh tiểu hầu gia tùy ý tới lấy.



- Ồ, được rồi. Ngươi trở về thay ta cảm ơn Ngu trưởng lão đi sao. Nếu có thời gian thì ta nhất định tới bái phỏng Ngu trưởng lão.



Phương Vân phất phất tay, lạnh nhạt nói.



Thấy Phương Vân có ý tiễn khách, tên đệ tử trọng yếu này cũng không dám ở lại, liền xoay người rời đi.



Chờ người này vừa đi xong, Tôn Thế Khôn đã không nhịn được hỏi.



- Biểu ca, lúc ở trên núi huynh vẫn chưa nói hết với đệ a. Tại sao huynh lại chọc giận đại trưởng lão? Mặc dù huynh có thể thắng được hắn, nhưng trên Long Hổ cung tất nhiên còn có nhiều cường giả nữa. Vị Đan Đỉnh trưởng lão kia tuy không xuất thủ, nhưng cũng là nhân vật vô cùng lợi hại, huynh không sợ hắn ra tay sao?



- Đệ nghĩ quá nông cạn rồi.



Phương Vân cười lắc đầu:



- Huynh hỏi đệ? Chẳng lẽ đệ cho rằng tên Lưu Giản Ung kia chỉ vì việc huynh xếp hạng thứ nhất trên Địa Biến bảng mà khiêu chiến huynh sao?



- Chẳng lẽ không phải?



Tôn Thế Khôn kinh ngạc nói.



- Không phải.



Phương Vân lắc đầu, đứng dậy.



- Tất cả mọi việc diễn ra trên Long Hổ sơn chỉ là diễn trò mà thôi, chính là do Ngu Thần cùng đại trưởng lão kia liên hợp lại diễn. Nếu như ta đoán không sai thì giờ này bọn họ đang ngồi ở bên trong Long Hổ cung thương nghị về việc đối đãi ta như thế nào mới hợp lý đây?



- A!



Thân thể Tôn Thế Khôn run lên, không thể tin được mà nhìn về phía Phương Vân.