Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 329 : Chân Long, Bạch Hổ
Ngày đăng: 12:28 18/04/20
Phương Vân lắc đầu:
- Thế Khôn, đệ nghĩ quá đơn giản rồi. Ngu Thần là trưởng lão Long Hổ tông, mà huynh là đại tướng quân của triều đình, hai người vốn là thủy hỏa bất dung. Chỉ dựa vào việc huynh mua bảo vật trị giá một vạn sáu trăm ngàn Chu Tước đan ở Tụ Bảo các mà hắn đã muốn mời huynh - một vị đại tướng quân triều đình tới Long Hổ sơn chơi, sau đó còn dâng trà nước chiêu đãi, đệ không nghĩ làm vậy là rất mạo muội sao?
Tôn Thế Khôn cũng không phải là người ngu xuẩn, nghe đến đây thì đã nghĩ ra điều gì đó:
- Biểu ca, ý của huynh là, Long Hổ tông đã sớm có tính toán!
- Không sai!
Phương Vân nhìn Thế Khôn rồi gật đầu, trong mắt của hắn bây giờ tràn đầy sự trí tuệ:
- Huynh cố ý để lại đầu mối bên trong Tụ Bảo các là để cho họ có thể tìm ra tung tích. Ngay khi Ngu Thần biết ta là con của Tứ Phương hầu liền lệnh cho đệ tử đưa thiếp mời. Từ điểm này có thể nhìn ra những nhân vật cầm quyền của Long Hổ tông đã sớm tính toán thâm nhập vào trong triều đình, mà huynh là người may mắn họ gặp phải thôi.
- Vậy...thật sự là bọn họ diễn trò sao?
Tôn Thế Khôn kinh ngạc nói, hắn vẫn không tin vào cái thuyết pháp này.
- Nhưng mà, tên Lưu Giản Ung kia dù sao vẫn là một cường giả Địa Biến cảnh đỉnh phong a!
- Đệ nhầm rồi. Ban đầu tên đại trưởng lão Long Hổ tông kia không hề muốn Lưu Giản Ung ra sân phải chết, chỉ là để hắn dò xét ta một chút thôi. Dĩ nhiên, khi Long Hổ tông để cho hắn khiêu khích ta thì còn có một dụng ý khác, đó là đến lúc cần thiết là có thể bỏ qua ta!
- Ý của huynh là, bọn họ muốn diễn một lúc hai màn ở bên trong tông. Một mặt bọn họ muốn mượn lực lượng của Tứ Phương hầu, nhưng mặt khác cũng không muốn nghiêng hẳn về bên phụ thân huynh. Nếu như có điều gì khác thì bọn họ có thể dựa vào mối thù của huynh và đại trưởng lão mà toàn thân rút lui ra.
Tôn Thế Khôn hiểu ý nói.
Trong mắt Phương Vân cũng có chút kinh ngạc:
- Không sai, bọn họ quả thật có ý định này. Một mặt muốn tiếp xúc với Phương gia ta, một mặt lại không muốn xuất toàn lực. Thiên hạ làm gì có chuyện tốt như vậy, cho nên, Lưu Giản Ung phải chết!
Phương Vân hơi động, lập tức nhắc nhở:
- Thế Khôn, Phương gia chúng ta giờ đây đã rơi vào một vũng bùn, rất khó bứt ra ngoài. Các người vốn không thuộc trong vũng bùn đó, huynh và mẫu thân cũng không muốn các người phải đi vào cùng. Lần này dẫn đệ tới Long Hổ sơn chính là để cho đệ có thêm kiến thức, hiểu rõ sự tranh đấu bên trong giới tông phái. Đệ phải nhớ kỹ điều này, có rất nhiều chuyện không hề đơn giản như bên ngoài, nơi có người thì ắt sẽ có tranh đấu. Triều đình cũng vậy mà tông phái cũng vậy.
Tôn Thế Khôn nhìn Phương Vân nói. Tên Doanh nhân này không hiểu được tiếng nói của trung thổ, Tôn Thế Khôn cũng không sợ hắn biết.
- Từ thời xa xưa, bát hoang vốn hợp nhất với nhau, nhưng đến thời đại thượng cổ thì lại phân chia ra. Mà sau cuộc chiến của Đại Chu hoàng triều chúng ta với các tông phái thì có rất nhiều đạo thống đã bị mất đi, còn đại Doanh Châu thì không hề bị chiến hỏa liên lụy chút nào cả. Theo huynh đoán, rất có thể đại Doanh Châu này có ẩn chứa bí mật của thời thượng cổ, thậm chí là viễn cổ.
Phương Vân có chút suy tư nói.
- Chắc không có đâu! Đại Doanh Châu quá xa trung thổ, văn minh không phát triển, ngay cả phụ thân đệ cũng không tính đem hàng hóa ra đó buôn bán. Vùng đất khô cằn đó sao có thể có bí mật gì của thời viễn cổ cơ chứ!
Tôn Thế Khôn nói.
- Ta chỉ suy đoán mà thôi! Đại Đế Thang thượng cổ đã từng đem một lượng lớn Viêm Ma thượng cổ phong ấn lại, chắc hẳn chỗ đó có điều gì kỳ dị thì mới đáng để Đại Đế Thang coi trọng như thế.
Trạng thái của Xuyên Khẩu Dương Giới bây giờ vô cùng cổ quái. Tuy lúc này hắn không có trái tim, không có huyết nhục, cũng không hề hô hấp, cả thân hình đã hòa tan thành một thể với đại thụ, nhưng không hề chết đi. Hắn cảm nhận được thực lực của hai người trước mắt vô cùng cường đại, cho nên hắn không dám nhúc nhích.
Nhưng hắn cũng không hiểu vì sao hai người lại cứ nhìn về đại thụ mà hắn đang ẩn thân thế này. Xuyên Khẩu Dương Giới hắn vô cùng tự tin với bí thuật của mình, hắn tin tưởng hai người trung thổ này đang nhìn điều gì đó chứ không phải đã phát hiện ra mình. Nhưng mà, trong lòng hắn vẫn có một cảm giác bất an, hơn nữa, cảm giác bất an này càng lúc càng mãnh liệt.
- Tâm chí của tên Doanh nhân này cũng kiên định thật, bị chúng ta nhìn chăm chú lâu như vậy mà vẫn cứ tưởng là không bị phát hiện.
Phương Vân nhìn nơi ẩn thân của Xuyên Khẩu Dương Giới, thản nhiên cười. Sau đó tay áo vung lên, lập tức có một bàn chưởng đánh tới cây đại thụ.
Ào ào!
Một cỗ hấp lực cường đại từ bên trong chưởng thế phát ra, cây đại thụ lập tức phát ra tiếng kêu răng rắc. Dường như đang có một cỗ hấp lực vô hình hút nó lên.
Vèo!
Xuyên Khẩu Dương Giới có ngu đi nữa thì cũng biết mình đã bị phát hiện. Thân thể thoáng một cái đã tách ra khỏi thân cây, đồng thời có một ánh đao hẹp dài từ trong hư không chém về phía Phương Vân. Phương Vân lắc đầu, năm ngón tay vừa chuyển thành trảo thì tên Doanh nhân đã bị Tinh Phách Đại Thủ ấn hút vào bên trong bức họa hoàng kim.
Sau khi kiểm tra trí nhớ của tên Doanh nhân này xong thì Phương Vân mới mở mắt ra, tươi cười nói:
- Không trách được chúng ta không tìm thấy hắn, sau khi bị đuổi ra thì hắn vẫn chưa từ bỏ. Ngay khi quần phong tranh đấu kết thúc thì hắn lại lần nữa chạy tới Long Hổ Bình, muốn xông vào bên trong Long Hổ cung. Nhưng mà, không ngờ lại bị Đan Đỉnh trưởng lão tống ra khỏi Long Hổ sơn.