Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 362 : Thiên Cương Thần Thú, Thiên Cẩu

Ngày đăng: 12:29 18/04/20


Đại trưởng lão Thánh Vu Giáo thầm tính sẽ đào thoát khỏi tay Phương Vân, nhưng lại quên mất một chuyện đáng sợ khác, ấy là nơi này là chốn hung hiểm, hung thú thường xuyên lui tới, không phải là Trung Thổ thần châu thiên hạ thái bình!



Lúc này bản thân hắn bị trọng thương công lực bị đánh tan nát, ngay cả khả năng bay lên không phi hành cũng không thể. Hiện tại lại không biết của ra ở nơi nào. Hắn muốn chạy ra khỏi nơi này cũng không có biện pháp, huống hồ, nơi này nguy cơ tứ phía, nếu như gặp phải một hung thú...



Đại trưởng lão hít dài một hơi. không dám nghĩ tiếp xuống phía dưới.



Ầm!



Tựa hồ đáp lại những suy nghĩ của hắn, toàn bộ ngọn núi đột nhiên ầm ầm rung động. Sau đó từng con sói cực lớn xuất hiện sát bên mép núi, mắt đỏ như máu, dõi ánh nhìn hung bạo theo hắn tựa hồ muốn xé nát hắn thành muôn mảnh.



Đại trưởng lão cảm thấy lòng mình cứng lại. Sau đó thanh âm run rẩy, gào lên những tiếng tuyệt vọng, oán hận: “Minh Vương thái tử!..”



Lúc này hắn đã hoàn toàn tỉnh táo, lập tức hiểu ra mọi việc. Vì trúng phải ‘độc tý Minh Vương tam khấu thủ’ bị vận rủi quấn thân, cho nên trong lúc đàm phán với Phương Vân mà thần trí cứ u u mê mê khiến phạm phải sai lầm như lúc này!



“Hống!..”



Trong tiếng gầm cực lớn, từng con sói khổng lồ từ bốn phương tám hướng bao vây thân thể gầy gò như một con gà con của đại trưởng lão lại. Sau đó đám sói đó liền lao tới...



Trên vách núi, tiếng hét thảm vang đi rất xa, Phương Vân nghe tiếng kêu thảm ấy, âm thầm cười nhạt. Chút tâm tư này của đại trưởng lão, làm gì có chuyện hắn không biết! Chỉ tiếc là, khi hắn đang rối loạn, thầm tính chuyện chạy trốn lại không nghĩ xem nơi đây là nơi nào.



Mặc dù Phương Vân đáp ứng chuyện buông tha hắn, nhưng không hề đáp ừng chuyện phải giúp hắn rời khỏi nơi này.



Giúp địch nhân của mình chạy trốn? Loại giao dịch ngu xuẩn như vậy, Phương Vân tự nghĩ mình sẽ không làm nổi. “Tiếc thay, ta chưa bước vào Thiên Tượng Cảnh, bằng không nhất định sẽ phong ấn hắn. Có một đại trưởng lão Thánh Vu Giáo làm khôi lỗi. Quả thực thuận tiện nhiều thứ!”



Phương Vân âm thầm suy tính. Tiếp đó, tâm tư chợt chuyển, liền xóa đi cấm chế trên túi không gian của Thánh Vu Giáo. sau đỏ tự mình tế luyện lại một lần nữa. Đây đã là túi không gian thứ ba hắn đoạt được.


Mạnh mẽ phát ra một tiếng hú dài, Thiên cẩu nhìn như chó mà không phải chó há mồm phun ra một dòng lửa đỏ rực. Phiến lửa này rất lớn, gần như sẽ thiêu trúng Tôn Thế Khôn.



“Vút!” Một bóng đen bay vút đến, tựa như thiểm điện, sát bên cạnh Tôn Thế Khôn. Tiếp đó chỉ trong chớp mắt, Tôn Thế Khôn đã xuất hiện trên một ngọn núi cao cách đó mấy ngàn trượng.



“Biểu ca!”



Tôn Thế Khôn nhận ra thân phận người đến, trong lòng liền bình tĩnh hơn nhiều.



“Ừ!” Phương Vân gật đầu, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Thiên cẩu đang đùng đùng nổi giận. Trên bảng thần thú thiên cương, Thiên cẩu đứng ở vị trí cao hơn cả Cùng Kỳ. Nếu như Phương Vân không biến thân, căn bản không có cách nào đối kháng được với Thiên Cẩu.



Phương Vân không nhúc nhích đứng trên đỉnh núi, ảnh mắt chăm chú nhìn Thiên cẩu ở phía xa. Hắn đang chuẩn bị dùng phương pháp đánh chết mấy tên trưởng lão Thánh Vu Giáo để giết chết Thiên cẩu.



Mười tám thiên long lực, lại thêm địa nguyên pháp khí thượng phẩm Ngũ Ngục Phong, đủ để đối phó với Thiên cẩu.



Ngoài ngàn trượng, Thiên cẩu phát ra tiếng tru giận dữ, thân hình vụt lên, lao về phía Phương Vân và Tôn Thế Khôn.



“Là lúc này!”



Tròng mắt Phương Vân co rút, trong mắt sát khí hiện lên cường liệt, định thi triển địa biến pháp, đánh chết Thiên cẩu. Nhưng đúng lúc này, từ đỉnh đầu truyền đến một thanh âm lạnh lùng mà khí phách: “Ngũ Đế Cự Long Quyền!” Thanh âm vừa dứt, hai long ảnh nhàn nhạt từ hư không hạ xuống, ầm ầm bắn về phía Thiên cẩu. Những long ảnh này tỏa ra một cỗ khí tức xa xưa, khí phách, mênh mông, nguyên thủy, không phải phi long, không phải thiên long, mà là một thứ tồn tại cường đại hơn nữa.



“Ầm! Ầm!”



Chỉ nghe những tiếng nổ đinh tai nhức óc, thần thú bài danh trước hai mươi trong bảng thần thú thiên cương phát ra một tiếng gào thê thảm, sau đó cùng với không gian trong phạm vi hai mươi trượng nổ tan thành bụi phấn.



.