Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 6 : Cải Biến Mệnh Vận

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Nghe được hai chữ bắc Địch, bộ não của Phương Vân kịch liệt chấn động, giống như có hơn trăm cái chuông đồng loại lớn vỗ cùng lúc, ngay lập tức trở nên trống rỗng.



- Đệ đệ, ngươi làm sao vậy?!



Đáng nói, đột nhiên phát hiện thần sắc của Phương Vân đại biến, làn da trắng bệch, cắt không có chút máu. Phương Lâm chấn động.



Phương Vân nhìn khuôn mặt của đại ca, vẻ mặt sốt ruột. Khuôn mặt quen thuộc kia đột nhiên trở nên mơ hồ.



- Ha ha ha!...



Một tràng âm thanh thê lương mà tuyệt vọng vang vọng trong đầu, khuôn mặt trước mắt độ nhiên phủ đầy vết thương, máu bẩn che kính toàn bộ khuôn mặt. Phương Vân dường như lại thấy được đại ca trước mắt lộ vẻ sầu thảm, cuồng tiếu, sau đó một mạch chạy đi.



Phương Vân không nhìn thấy cảnh đại ca tự vẫn, nhưng hắn đứng ở bên ngoài, thấy được thi thể ca ca được khiên ra từ trong phòng. Vào lúc đó, hắn đã chết được vài hôm, thi thể đã bốc mùi, trên gương mặt, cũng là nét tuyệt vọng cực độ khi tự sát.



Khuôn mặt kiểm khổng cùng gương mặt lo lắng của ca ca không ngừng đan chéo nhau, lúc thì hai hợp làm một, khi thì lại trở nên rất mơ hồ.



- Đại ca, đáp ứng ta, nhất định phải đáp ứng ta. Bất luận ra sao, tuyệt đối không nên đi tới bắc Địch!



Phương Vân lắc lắc đầu, đột ngột nắm lấy tay của Phương Lâm, gấp gáp nói. Sắc mặt của hắn tái nhợt, như là gặp chuyện gì rất đáng sợ.



Phương Lâm hơi nhíu mày, miệng hơi mở, nhưng vẫn gật gật đầu:



- Đi tới đâu đối với ta mà nói đều như nhau. Nhưng mà, nếu ngươi không muốn cho ta đi, ta đây không đi là được. Tiểu đệ, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra? Ngươi không cho ta đi tới đó, chắc hẳn phải có nguyên nhân!



Phương Vân há miệng thở dốc, do dự hồi lâu, mới nói:



- Đại ca, ngươi có tin "sống lại" không? Nếu ta nói với ngươi, ta là từ mười năm sau trở về, ngươi tin không?
Phương Vân nhận ra tiếng nói này, là một cô con gái của Trấn Quốc hầu, gọi là Vịnh Nhạc quận chúa. Trong học viện này có rất nhiều sĩ tử, kiếp trước Phương Vân cùng với nàng từng gặp nhau vài lần, nhưng cũng không giao du quá nhiều. Ấn tượng duy nhất, chính là kiêu ngạo.



Tiếng nói yêu kiều phát ra giữa dòng người đông đúc, không cẩn thận lắng nghe thì không phát hiện được. Chỉ nghe tiếng nói, Phương Vân cũng phán đoán được, vị Vịnh Nhạc quận chúa này nhất định đang ức hiếp người có xuất thân thấp hèn hơn. Chuyện như thế này vẫn thường phát sinh, có cấm cũng không cấm được dứt. Nếu là chỉ như vậy, Phương Vân cũng không thèm để ý, nhất định sẽ duỗi chân bỏ đi. Nhưng trong tiếng kêu thảm kia, hắn nghe được một tiếng nói quen thuộc.



- Tránh ra!



Phương Vân thần sắc lạnh lùng, hai tay xô dòng người ở phía trước, chạy nhanh tới. Trong cơ thể hắn ngưng tụ một lượng lớn thiên địa nguyên khí, sức mạnh rất lớn, chỉ một chút liền tách được đám người.



Trong học viện, mỗi một nơi đều có diện tích rất lớn, trong dãy hành lang gọi là "Túy hương đình", một nữ tử vận xiêm y màu đỏ thẫm hai tay chống lạnh, người. Trong tay nàng nắm một cây trường tiên, trừng mắt, vênh vênh váo váo. Trước người của nàng, hai gã thiếu niên mặc nho phục quỳ rạp xuống đất giống như cẩu, cái mông chổng lên, quần trao trên người đều bị roi quất rách, hiện ra từng đường máu.



Hai gã thiếu niên nướt mắt rưng rưng, cực kỳ khuất nhục, thân thể đau đến run lẩy bẩy, nhưng lại không dám khóc ra tiếng. Ở chổ như vậy, nhiều người nhìn như vậy, chịu khuất nhục so với đau đớn còn tệ hơn rất nhiều. Nhưng cô gái này có thân phận cực kì hiển hách, lấy thân phận của hai người, căn bản không dám phản kháng.



Trương Anh, Chu Hân!



Phương Vân liếc mắt một cái là nhận ra hai gã thiếu niên này, Trương Anh là xuất thân từ Trung Tín hầu, Chu Hân là xuất thân từ Thần Tiến hầu. Nhưng mà, tuy rằng xuất thân từ hầu phủ, nhưng cả hai so với Phương Vân lại không giống. Trương Anh cùng Chu Hân đều không phải do chính thế hạ sinh, cũng không phải là do thị thiếp hạ sinh. Mẫu thân của bọn họ chính là thị nữ hồi môn của Trung Tín hầu cùng Thần Tiến hầu.



Triều đình Đại Chu đặt nặng lễ nghi, thị thiếp cùng chính thê không thể ngồi ngang hàng, loại của hồi môn như thế này càng không có địa vị. Mẫu thân đã như thế, địa vị của Trương Anh cùng Chu Hân ở trong hầu phủ không nghĩ cũng biết.



- Tiện loại chính là tiện loại, đừng tưởng rằng có phụ thân làm hầu là giỏi lắm. Nói cho các ngươi biết, Bình Dân hầu chính là Bình Dân hầu, mãi mãi cũng không thể chân chính ngồi ngang hàng với chúng ta. Hừ, ai bảo các ngươi không có mắt, dám mạo phạm ta!



Vịnh Nhạc quân chúa càng nói càng hưng phấn, lại một roi quất xuống. Khuôn mặt của nàng xinh đẹp, nhưng khi huy động trường tiên, trong ánh mắt là một phiến điên cuồng.



- Dừng tay!



Một tiếng phẫn nộ vang lên, Vịnh Nhạc công chúa còn chưa phản ứng kịp, liền cảm thấy hoa cả mắt, đuôi trường tiên đã đặt trong tay một người thiếu niên khác.