Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 7 : Hiệp Lộ Tương Phùng

Ngày đăng: 12:24 18/04/20


Vịnh Nhạc quận chúa trước là sửng sốt, sau khi thấy rõ người tới, cũng không thèm đoạt lại roi, chỉ cười lạnh:



- Hừ, ta cứ tưởng là ai. Thì ra là Phương Vân nhà ngươi. Sao hả, muốn ra mặt giúp hai tên tiểu tạp chủng này sao?



"Chát!"



Cổ tay Phương Vân run lên, đoạn trường tiên trong tay Vịnh Nhạc quận chúa lập tức vuột ra, chuyển một vòng tại không trung, hung hăng quất một roi lên mặt nàng. Lần này, không chỉ xuất hiện một vệt đỏ, mà ngay cả máu cũng đều chảy ra.



- Ngươi, ngươi, ngươi dám đánh ta!...



Vịnh Nhạc quận chúa bụm mặt, cả nửa ngày trời mới phản ứng lại, không thể tin được mà hét lên chói tai.



- Hừ, ngươi vừa bảo ai là tiện loại? Mẫu thân ngươi bất quá chỉ là một ả thị thiếp của Bình Đỉnh hầu, địa vị thấp hèn, ngươi bằng cái gì mà dám kêu gào ở đây? Trương Anh, Chu Hân tuy là con thứ, nhưng ít nhất biết được lễ nghi phép tắt, chưa khiến cho mẫu thân mất mặt. Còn ngươi, một nữ tử, không đi học tập cầm kỳ cho tốt, lại ở trong này múa roi làm bậy, đanh đá chua ngoa. Mẫu thân ngươi nếu là người tri thư đạt lễ, thì sao lại dạy dỗ ra một đứa con gái không có giáo dưỡng như thế này!



Miệng lưỡi Phương Vân sắc bén như gươm, hùng hổ dọa người, khiến cho Vịnh Nhạc quận chúa mình đầy thương tích.



- Phương Vân này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bình thường hắn không phải đặc biệt thấp giọng, không cùng người tranh đoạt hay sao? Sao hôm nay tính tình lại thay đổi như thế!



- Vịnh Nhạc quận chúa này thường cùng thuộc hạ luyện tập, ngày thường, chỉ hai ba tên căn bản không đến gần được, lúc này lại bị Phương Vân một chiêu đoạt roi. Chỉ bằng chiêu thức ấy, Phương Vân này chỉ sợ cũng có công phu rất cao.



- Hắc hắc, Vịnh Nhạc quận chúa này ngày thường vênh váo, mắt mọc trên đỉnh đầu. Trong học viện, người bị ả khi dễ cũng có không ít, hôm nay đụng phải đối thủ đây!



...



Người ở xung quanh tụm năm tụm ba, chỉ vào hai người mà bắt đầu nghị luận, vẻ mặt hưng phấn, đa phần là xem náo nhiệt, không có ý tứ muốn nhúng tay vào. Cũng có người ngày thường từng bị Vịnh Nhạc quận chúa ức hiếp, lúc này nhìn vậy cũng có chút hả giận.



Trên mặt đất, Trương Anh cùng Chu Hân liếc mắt nhìn nhau. Bọn họ cho rằng ngày thường mình cùng Phương Vân không có giao tình gì sâu nặng, không hiểu vì sao hắn lại trở giúp mình. Nhưng việc Phương Vân thay bọn họ nói giúp cho mẫu thân, việc đó so với Phương Vân ngăn chặn đòn roi dùm càng khiến cho hai người thêm cảm kích.



- Ngươi! Ngươi thật to gan! - Ngón tay của Vịnh Nhạc quận chúa chỉ vào Phương Vân, tức giận đến toàn thân run rẩy, làm sao cũng không tin được, một tiểu tử Bình dân hầu lại dám đánh nàng.



- Ta là do Vương hầu chính thê hạ sinh, mà mẫu thân ngươi bất quá chỉ là một ả thị thiếp. Một ả Vương hầu bàng chi, địa vị thấp hèn, lại dám ở trước mặt ta xuất khẩu cuồng ngôn, cho dù có đánh ngươi thì sao hả? Ngươi nếu không muốn tốt xấu, còn muốn xằng bậy, thế thì không chỉ có một roi đơn giản như vậy đâu!
- Không sai, cứ làm như vậy đi. - Con cháu Vương công ở xung quanh cũng ùa theo gây náo nhiệt.



Mâu thuẫn giữa Quý tộc hầu cùng Bình dân hầu tại triều Đại Chu vẫn thường xảy ra. Dựa theo luật pháp Đại Chu, kỳ thật không có loại thuyết pháp này, tước vị của hai bên đều ngang hàng. Nhưng triều Đại Chu đối với tước vị kế thừa có một quy định:



"Vương hầu vừa mới được tấn phong từ trăm năm đổ lại, chỉ có con cả hoặc cháu cả có thể lấy được phong hào bá tước, con cái còn lại, đều không được phong tước.



Nói cách khác, người có xuất thân giống như Phương Vân cùng Phương Lâm. Sau khi Tứ Phương hầu Phương Dận mất, Phương Vân cùng Phương Lâm không thể kế thừa tước vị của hắn, cũng không thể kế thừa quân quyền của hắn. Mà Phương Lâm, chỉ có thể được sắc phong một cái phong hào bá tước, lĩnh bổng lộc tương ứng. Về phần Phương Vân, căn bản không có quyền lợi kế thừa tước vị, tự nhiên không có bổng lộc, đãi ngộ này so với bình dân không khác nhau là mấy.



Còn con cái của Trấn Quốc hầu, Bình Đỉnh hầu nhất mạch đãi ngộ hoàn toàn bất đồng, trưởng tử có thể đồng thời kế thừa tước vị cùng quân quyền của phụ thân, những con cái khác đều được phong hào nam tước, hàng năm được nhận bổng lộc từ triều đình Đại Chu.



Hai đãi ngộ khác nhau, cũng tạo thành cách gọi Quý tộc hầu cùng Bình dân hầu ở Thượng Kinh thành.



- Nếu như ngươi thua thì sao? - Phương Vân có vẻ rất lãnh tĩnh, trong lời nói hiện ra một cổ tự tin rất lớn.



- Thua? - Dương Khiêm hơi sợ một chút, hắn quả thực không nghĩ tới vấn đề này. Nhưng mà bất kỳ một con cháu Quý tộc hầu nào cũng đều có ngạo khí:



- A ha, nếu như thua, ngươi có thể tùy ý đưa ra một điều kiện, nhưng mà, nhất định là chuyện mà ta làm được.



Dương Khiêm bỏ thêm một câu. Hắn cũng không ngu ngốc, nếu như Phương Vân nói hắn tự sát, hắn cũng đồng ý, thì chẳng phải là chết vì ngu.



- Được, tất cả mọi người đều nghe thấy. Nếu tiểu Hầu gia đã nói như vậy, ta hy vọng tất cả mọi người hãy làm chứng. - Phương Vân chờ chính là câu nói này của hắn.



"Ồ!"



Đám người xung quanh ồ lên, không thể tin được nhìn Phương Vân. Trong đó có vài người có hơi quen biết với Phương Vân, cảm thấy Phương Vân trong nửa tháng không tới, trước sau cứ giống như thay đổi thành một người khác.



Trong đám người, hai gã cẩm y thiếu niên tuấn mỹ đều đứng thẳng, nhìn Phương Vân cùng Dương Khiêm đang bị người vây quanh. Khí chất của hai người này đều bất phàm, như nhật nguyệt treo cao, cả hai cũng đều đã mười lăm, mười sáu tuổi. So với nhóm người Phương Vân thì lớn hơn vài tuổi.



- Thế huynh, xem ra chúng ta cũng nên quyết đấu gì đó. Vậy thì tại đây, ở trên người hai bọn họ mà quyết đấu. - Thiếu niên bên trái dáng người thon dài, như kiếm chỉ trời cao, trên người hắn tỏa ra khí tức như kiếm rời vỏ, phong mang tất lộ.