Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 850 : Tu La Võ Tướng

Ngày đăng: 12:35 18/04/20


Phương Vân trong lòng bật cười, lão già này cũng thú vị ra phết.



"Giờ trà lời ta một vấn đề, lần trước khi ta tới, ngươi rõ ràng đã phát giác ra điều không đúng, vì sao không xuất thủ. Nhưng lần này lại liều mạng công kích?" Phương Vân hỏi.



Lão già trả lời rất nhanh: "Không có gì để nói cả, Cửu Tử Thi ma tông này không phải là tông phái của lão phu. Nói xa hơn, cho dù đám rùa đen này chết hết, chết sạch, cũng chẳng có liên quan gì tới lão phu. Nếu không phải là năm đó chiến bại, thua lão bất tử đó của Cửu Tử Thi ma tông này, bất đắc dĩ đành phải nhận lời trông nhà cho người ta, ngươi cho rằng ta sẽ nguyện ý để người ta xuyên xương tì bà, còn dở sống dở chết như vậy để bán mạng cho người ta ư?" Lão dừng một chút rồi nói tiếp: “Chịu sự ủy thác của người ta thì phải thực hiện. Lão tử năm đó chỉ đám ứng hắn sẽ canh giữ cánh cửa này, để người cầm chìa khóa có thể bình thường đi qua, chỉ cần ngươi không bạo lực xâm nhập, lão tử cũng lười chẳng buồn quản."



"Ồ?"



Phương Vân ánh mắt lấp lánh, có chút bất ngờ, hắn cũng không ngờ rằng trong đây còn có một đoạn khúc chiết này.



"Ồ cái gì mà ồ, thua thì thua rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể vĩnh viễn bất bại à? Đi thuyền trên sông, làm gì có chuyện không lật? Có thể bỏ cái chân của ngươi ra không, đằng nào thì ta cũng không chạy được!"



Lão già trợn mắt lên, dùng sức đây cái chân đang giẫm trên ngực lão của Phương Vân rồi. Lão già bộ dạng cực kỳ quang côn, như muốn nói "đánh thua rồi thì tùy ngươi xử trí!"



"Hắc hắc, kỳ thực ngươi là từ ngoài tự nhiên tới phải không?"



Khi Phương Vân đang định mở miệng thì mắt của lão già híp lại, đột nhiên nở nụ cười đắc ý.



Trong mắt Phương Vân đột nhiên bạo phát ra một cỗ quang mang sắc bén, nhưng tựa hồ như nghĩ ra gì đó, rất nhanh liền ảm đạm đi, cười nói: "Nếu ngươi nói câu này với ta sớm một chút, ta có thể sẽ rất kinh ngạc. Có điều hiện tại, hình như ai ai cũng đều biết ta là người tới từ ngoài tự nhiên."



Lão già không thèm để ý Phương Vân nói, lão nhìn chằm chằm vào Phương Vân, mặt mày nghiêm tục nói: "Còn có ai nói với ngươi những lời này à?"



"Chưởng môn của Cửu Tử Thi ma tông, Chư Thương Sinh!" Phương Vân cười khẽ.



Lão già tóc trắng ngây ra, lập tức thoải mái, nói: "Hắn nhanh vậy đã bị ngươi đả bại rồi. Có điều đây cũng là theo lẽ thường. Thế giới này của chúng ta tựa hồ như có chút vấn đề, pháp khí luyện ra luôn có thiếu xót rất trọng đại. Căn bản không bằng được pháp khí trên người ngươi! Cảnh giới ngang nhau, nhưng lực lượng của chúng ta thì lại luôn yếu hơn võ giả thiên ngoại các ngươi một cấp. Hắn hiện tại ở đâu, với cảnh giới của ngươi, chắc không thể giết được hắn!"



Những gì lão già này biết tựa hồ như còn nhiều hơn Chư Thương Sinh một chút.




Trường kích vung xuống, phát ra tiếng rít chói tai. Lão già tóc trắng lập tức khẩn trương, ánh mắt di động theo trường kích.



"keng!"



Một tiếng vang khẽ, trong lòng đất tối đen, vô cùng vang vọng.



"Được rồi, lão tự do rồi."



Phương Vân lạnh lùng nói, thu hồi ma thần chi kích lại.



Lão già ngây ngốc bất động ngồi đó, nói sao cũng không thể tin được, mình phí sức chín trâu hai hổ cũng không thể mở được khỏ, vậy mà hắn lại dễ dàng như là chẻ củi vậy đã mở được rồi.



"Thật ư?" Lão già ngây ngốc nói.



"Thật." Phương Vân thờ ơ trả lời, nhìn lão già, trong lòng lại cười thầm. Cái lão gia hỏa này, ở dưới lòng đất quá lâu rồi, tựa hồ như chưa từng nghĩ mình có thể thoát khỏi đây, cho nên lúc này lộ ra vẻ chưa thích ứng kịp.



Đại khái qua khoảng ba cái hít thở, lão già tóc trắng cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ mặt cuồng hỉ, thân hình bay lên, đột nhiên cất tiếng hú rài, hóa thành một đạo thiểm điện, rầm rầm chấn phá tầng đất, xông rồi.



"Ha ha ha ha!"



Trên không vang lên tiếng cười điên cuồng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói: "Lão tử... cuối cùng cũng tự do rồi!"



Phương Minh Nguy nghe ngóng động tĩnh ở bên trên, khẽ mỉm cười rồi gật đầu, lập tức tung mình lên không.



Ở trên bầu trời của Đại Ngu vương đô, Tu La võ tướng tóc trắng tung bay, giống như là rắn bò, nhưng lão mặc kệ, dang rộng hai tay ra, nghênh đón ánh mắt trời, nghênh đón gió, cất tiếng cười to, mặt mày vui mừng.