Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 873 : Rời Khỏi Vô Lượng Ma Vực
Ngày đăng: 12:35 18/04/20
Thọ mệnh của kỳ lân cực kỳ dài, một mực trấn thủ trong Vô Lượng
ma vực, kẻ có khả năng nhất biết được dưới lòng đất là gì chính là nó.
Nhưng, ở trong đầu nó, tất cả những ký ức tương quan toàn bộ đều bị xóa
sạch. So với Phương Vân và Đế Nhất, những gì mà nó biết không nhiều hơn
là bao.
"Ầm ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, thạch phá
kinh thiên, trong ánh mắt kinh hãi của ba người, một bàn tay khổng lồ
phủ đầy lông dài đen xì xuyên qua khe hở tóm ra.
Ma vật mà Hỏa
chân nhân hóa thành, thân thể đã đủ lớn rồi. Nhưng bàn tay này, năm ngón tay xòe ra, rộng tới cả trăm dặm. Ma vật do Hỏa chân nhân hóa thành so
với bàn tay này thì giống như là một đứa bé con vậy.
Bàn tay đen
xì này cháy rực ma diễm không màu, nó không hề để ý tới hắc ám ma vật
chỉ còn lại nửa thân hình. Bàn tay khổng lồ từ khe ở thò ra, trực tiếp
từ bên trên ma vật đó xẹt qua trong ánh mắt chấn kinh của kỳ lân và Đế
Nhất, ầm ầm tóm về phía Phương Vân.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thanh âm giống như sấm sét, lại một lần nữa vang lên trong hư không, mục tiêu lần này càng rõ ràng hơn, nhắm thẳng vào Phương Vân.
"Tiểu tử, chạy mau!"
Kỳ lân trợn tròn mắt, nó có ngu ngốc hơn nữa lúc này cũng biết rằng, nửa
người của ma vật đó chính là bị Phương Vân phạt đi. Tuy không biết hắn
rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy, nhưng bất kể là từ lập trường nó,
nó cũng không hi vọng Phương Vân chết ở đây.
Chỉ là, tuy nó có
lòng, nhưng căn bản là không có sức ngăn cản. Sinh mệnh mà Tam Hoàng phù triện trấn áp quá cường đại. Sinh vật mà cần phải là viễn cổ Địa Hoàng, dùng Địa Hoàng xích cường đại nhất của mình để cầm cố, phong ấn ở đây,
chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta lạnh lòng rồi.
Thực thể của loại sinh vật này đã không thể dùng từ khủng bố để hình dung. Loại tốc độ đó, cũng không cho phép nó nhúng tay vào.
"Đáng chết, sao lại xuất hiện loại...." Trong con ngươi đen xì của Phương Vân phản chiếu khe hở ở bên dưới. Cánh tay khổng lồ đó ánh trong con ngươi
của hắn càng lúc càng lớn, nhưng hắn lại không có một chút sức phản
kháng nào. Loại chênh lệch thực lực như thế này là cách biệt giữa trời
và đất. Ở trước mặt loại tồn tại này, hắn là một con sâu cái kiến chân
chính.
Sắc mặt của Phương Vân trắng bệch, tay chân tê cóng. Nguy
cơ cường liệt cuồn cuộn bành trướng, cơ hồ là muốn dập tắt linh hồn chi
hỏa của hắn. Hắn cũng không nghĩ tới sau khi tế ra Băng Thiên đại thủ
nhỏ hẹp mở ra trong bóng tối. Đế Nhất hóa thân thành một cầu vồng kiếm
kinh thiên màu trắng, xuyên thẳng qua khe cửa, biến mất khỏi Vô Lượng ma vực.
Nếu như Đế Nhất lúc ban đầu tới là muốn giành lấy Địa Hoàng xích thì sau khi kiến thức được tồn tại khủng bố bị phong ấn trong Địa
Hoàng xích, suy nghĩ này rõ ràng là đã không còn thực tế.
Với
năng lực của Đế Nhất hiện tại, căn bản là không thể nào chế ngự được Địa Hoàng xích. Hơn nữa sinh vật khủng bố bị phong ấn trong Địa Hoàng xích
cũng là một họa hại cực lớn. Có được Địa Hoàng xích rồi, có thể không
những không phát huy được uy lực của Tam Hoàng thánh khí mà còn bị ma
vật ở bên trong làm liên lụy.
Đế Nhất rõ ràng là hiểu được đạo lý này, cho nên không chút do dự lựa chọn ly khai
"Tên gia hỏa này nếu như là đối thủ thì tuyệt đối là một địch nhân cực kỳ
khó chơi, hơn nữa còn cực khiến người ta đau đầu!" Phương Vân cảm thán.
Nhất cử nhất động của Đế Nhất đều lộ ra một loại quyết tuyệt. Một khi đã hạ quyết tâm thì lập tức làm ngay.
Một khi phát hiện ra rằng không thể làm được thì lập tức từ bỏ, không chút chần chừ, tới cũng dứt khoát mà đi cũng dứt khoát.
"Vù!"
Ánh sáng lóe lên, Phương Minh Nguy men theo thông đạo mà Đế Nhất để lại,
cũng xuyên qua cánh cửa đó. Quang hoa ở trước mắt lóe lên, ánh sáng vô
cùng ập vào mặt, khí tức thế giới quen thuộc lại một lần này ùa vào
trong não.
Cuối cùng cũng về rồi.
Phương Vân thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
"Tiểu hữu, khó lắm mới tới Thủy Ma sơn, không ngại tiến vào ngồi một chút đi!"
Một giọng nói khe khẽ từ đỉnh núi ở bên dưới truyền tới, thanh âm hòa ái thân thiết, cực giống một vị chủ nhân nhiệt tình.
Phương Vân cúi đầu nhìn, chỉ thấy ở cách đó không xa, ở trên đỉnh một thác
nước, ba lão già mặc đạo bào đứng sánh vai, đang ngẩng đầu nhìn mình. Ở
phía sau bọn họ là một tòa sơn mạch to lớn, giống như là cự thú thời
tiền sử, vắt ngang trong thiên địa, tán phát ra ma khí cuồn cuộn.
Ở trên đỉnh núi, một dòng chữ đỏ trên vách núi ánh vào mắt: Thủy Ma sơn.
"Ong!"
Trong đầu Phương Vân chấn động, da đầu như nứt ra: "Thủy Ma sơn!"