Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 874 : Tam Đại Tổ Sư

Ngày đăng: 12:35 18/04/20


Thủy Ma nguyên thư tuy là pháp khí trấn phải của Thủy Ma tông,

nhưng không phải lúc nào cũng ở Thủy Ma sơn. Lúc trước Phương Vân từng

nghĩ, nếu như từ trong Vô Lượng ma vực mở một thông đạo để rời khỏi đó.

Rất có khả năng lúc đi ra sẽ xuất hiện ở trong Thủy Ma tông.



Nhưng, chỉ cần mình phản ứng kịp thời, xuất kỳ bất ý, vẫn có xác suất lớn có

thể đào thoát. Dẫu sao thì hiện tại thiên cơ che mờ, người của Thủy Ma

tông cũng không ngờ được mình lúc nào sẽ đào thoát.



Có điều, tình huống hiện tại lại là tình huống xấu nhất trong dự đoán của Phương Vân. Không những trạm đầu tiên mà mình quay về Trung Thổ là đệ nhất đại phái ma đạo Thủy Ma tông, hơn nữa ba vị tổ sư thâm bất khả trắc nhất của

Thủy Ma tông lại sớm đã đoán được mình sẽ xuất hiện ở đây, đã đợi ở đây

từ trước.



Ba lão già đứng trên vách núi của thác nước, nhìn thì

như không hề có khí tức của võ giả, nhưng không ngờ lại ngay cả ý thức

của Phương Vân cũng không tiếp cận được họ dù chỉ ba thước, vừa tiếp cận liền giống như là bị kéo vào trong một cái động không đáy vậy. Với tu

vi của Phương Vân lúc này mà vẫn có thể tạo cho hắn cảm giác thâm bất

khả trắc như vậy, trừ mấy vị tổ sư của Thủy Ma tông ra thì còn có thể là ai nữa.



"Khổ rồi! Không ngờ lại đụng phải ba lão quái vật này!"

Phương Vân miệng kêu khổ không ngớt, có ba lão quái vật này ở đây, mình

muốn chạy cơ hồ là không có khả năng.



Có điều, tính cách của hắn không phải là dễ dàng thỏa hiệp, lập tức trong lòng hạ quyết tâm liều mạng toàn lực đánh một trận.



"Làm khách thì không cần đâu! Đây là đệ tử của quý phái, tại hạ cứu ra từ Vô Lượng ma vực, hôm nay gửi lại cho quý phái. Không cần phải tiễn xa

đâu!"



Phương Vân vung tay áo, Phong Thái Thương từ trong Thiên

Địa vạn hóa chung lập tức bị hắn ném ra, bay về phía ba bóng người ở

trên vách núi.



"Ong!"



Đồng thời, chỉ nghe thấy một tiếng

chuông vang vọng, Thiên Địa vạn hóa chung lặng lẽ thu vào trong thân thể lại một lần nữa bị Phương Vân tế ra, năng lượng ẩn chứa ở bên trong bị

Phương Vân điên cuồng đốt cháy. Chỉ nghe thấy một tiếng keng keng, một

cỗ ba động vô hình khoách tán về bốn phương tám hướng. Thời gian chi lực lập tức giống như nước chảy, biến thành chậm rãi.



Hư không ở

xung quanh lập tức vặn vẹo. Có điều, Phương Vân vẫn không dám yên tâm,

năm ngón tay xòe ra, con cự long do Vô Câu đế cung hóa thành nằm ở trong tay, đan điền trong cơ thể chấn động, chân khí cuồn cuồn ùa vào cơ thể, một chiêu Thanh Long tuyệt học đã xuất thủ: "Đệ nhất thức Thanh Long

Sáng Thế!"



Trong hư không vang lên tiếng rồng ngâm, thượng cổ Cửu Châu đại lục khổng lồ lại một lần nữa xuất hiện trong hư không. Thương

long to lớn bàn cứ trên đại lục, tán phát ra một cỗ khí tức cổ lão,

thương mang.



"Chạy!"


"Ừ." Người vừa hỏi gật đầu, lại im lặng, không hỏi gì nhiều, tựa hồ như sớm đã có hiệp nghị.



"Hiệp định với Thiên Cơ Đài tam tiên sinh đã hoàn thành rồi. Trung Cổ minh hi vọng chúng ta thu thập Quan Quân hầu này, chúng ta đã làm được rồi. Còn sau cùng hắn đào tẩu là nằm ngoài ý muốn, không trách được chúng ta.



"Ừ, nói cũng đúng. Không cần phải vì người trẻ tuổi này mà khiến quan hệ

với triều đình trở nên căng thẳng. Dẫu sao thì người này ở trong triều

đình cũng rất có phân lượng. Nhân Hoàng tựa hồ như cực kỳ coi trọng hắn, hơn nữa, vị Vũ Mục đó tựa hồ như cũng có hào cảm với hắn. Không cần

thiết phải để triều đình phát tiết nộ hỏa lên Thủy Ma tông chúng ta. Kể

ra, vị Vũ Mục đó của triều Đại Chu làm ra động tĩnh lớn như vậy, cũng

nên có động tĩnh rồi."



Người khác nói.



"Tam đại thiên cơ

thiênn sinh đã truyền tin tức đến, trực tiếp liên hệ với Đế Ma tông.

Trung Cổ minh đã không còn giá trị lợi dụng nữa rồi. Súng bắn chim đầu

đàn, Trần Bá Tiên cũng xuất đủ phong đầu rồi, hiện tại cũng nên hạ màn.

Vị Vũ Mục của triều Đại Chu đó cho dù đã chú ý tới y thì cũng không

trách được người khác.”



Người vừa lên tiếng nói xong liền bước

đi, trong mấy bước, thân hình lập tức biến thành mơ hồ, giống như là ảo

ảnh, biến mất trên đỉnh thác.



Thủy Ma nguyên thư đứng trên đỉnh

vách đá, cả người bất động, cũng không lên tiếng. Đối với y mà nói,

trạng thái như vậy mới là bình thường. Đột nhiên, tựa hồ như cảm thấy gì đó, giữa hai hàng lông mày của Thủy Ma nguyên thư lóe lên một tia nộ

khí, tay áo phất một cái, lạnh giọng nói: "Ngươi cũng cút đi!"



"Ầm ầm ầm!"



Một luồng ánh sáng tím to lớn từ trong tay áo của Thủy Ma nguyên thư bay

ra. Sau khi bay ra ngoài mấy ngàn trượng, có một thân hình hơi gập lại,

khi đứng lên lại thì chính là thánh thú kỳ lân.



"Hắc hắc, giao

dịch không thành thì còn nhân nghĩa. Ở cùng nhau lâu vậy rồi, việc gì

phải tàn nhẫn thế! Nói thế nào thì cũng sinh sống trong Vô Lượng ma vực

từng ấy năm mà!"



Kỳ lân há miệng, cười quái dị.



Đối với con kỳ lân giống như là hạng vô lại này, câu trả lời của Thủy Ma nguyên thư chỉ có một chữ: "Cút!"



"Ha ha1 Đi thì đi, việc gì mà phải nóng thế, có điều thật sự là không biết phải đi đâu nữa?"



Kỳ lân thân hình co lại, lại biến thành một tráng hán mình trần, lắc lắc

đầu, há miệng cười, thân hình tung lên, cũng độn vào trong hư không.