Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 906 : Song Mệnh Cách

Ngày đăng: 12:35 18/04/20


Trên một tòa hùng phong ở bên ngoài thượng kinh thành,

một thầy một trò áo trắng phau phau, đứng thẳng tắp. Hai đạo thánh khí

giống như khói báo động xộc thẳng lên trời.



Sau khi tích lũy thời dan dài, Lý Ức Huyền cuối cùng cũng lựa chọn lúc

này để đột phá Mệnh Tinh cảnh. Võ đạo trừ tư chất, thiên phú, nỗ lực hậu thiên ra còn phải chú trọng vận khí.



Lý Ức Huyền chính là trạng nguyên lang năm đó, thiên tư, thiên phú không thiếu tí nào, Có thể được xếp hạng cao thủ số một giới thanh niên của

Nho gia, nỗ lực hậu thiên không cần nghĩ cũng biết.



Chỉ là, không phải là mỗi người đều có dạng tế ngộ như Phương Vân, Lạc

Tinh Thần và Đế Nhất. Nho gia tuy có đại hồng vận, nhưng Nho gia dẫu sao cũng không phải là tông phái võ đạo chính thống. Hơn nữa, đàn hổ nuốt

rồng, Nho gia hạo kiếp, khí vận đi xuống, đã rất khó bảo vệ được Lý Ức

Huyền như trước kia.



Lúc này, người bảo vệ ở bên cạnh Lý Ức Huyền cũng chỉ có một mình Thái Bảo.



Tuy chỉ có một người, nhưng khí tức tán phát ra lại lại to lớn cao xa,

giống như mặt trời treo trên cao, chiếu sáng cả bầu trời, đủ để khiến

bất kỳ ai cũng không dám khinh thị. Hơn nữa, cách đây không xa chính là

thượng kinh thành, nơi ở của thiên tử. Nguy hiểm mà Lý Ức Huyền phải đối diện là rất nhỏ.



Có điều, mặc dù là vậy, vẫn có không ít tồn tại không mang hảo ý đang

lặng lẽ quan sát đôi sư đồ giống như sao sáng của Nho gia này.



Trên người Lý Ức Huyền, tuy không có dạng chỗ tốt để dựa vào như Phương

Vân, nhưng trường kiếm Hạo Khí cũng là thứ mà người trong Tà Đạo không

dùng được, nhưng người muốn mò vợt lợi ích vẫn không ít.



"Bắt đầu đi!"



Thái Bảo đứng ở đỉnh núi, ánh mắt sáng rực giống như gương. Hai tay ông ta chắc sau lưng, nhìn Lý Ức Huyền, đột nhiên lên tiếng.



Thân là một võ đạo chi mạch của Nho gia từ thuật nhập đạo, Thái Bảo

không hổ là Nho gia đệ nhất nhân. Tuy chỉ có một mình, nhưng lại có thực lực ngạo thị thiên hạ.



"Vâng, lão sư."



Lý Ức Huyền cúi người hành lễ, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng lên

trời, chậm rãi nhìn vào sâu trong thương không. Ở phía cuối ánh mắt của

gã là hai ngôi sau lớn, một trái một phải bồng bềnh trong trời đêm. Sao

sáng lập lòe, tán phát ra một cỗ vị đạo của võ công và văn chương.


Lý Ức Huyền ngẩng đầu lên nhìn hư không, lẩm bẩm trong lòng. Giống như

là một lời hứa mà cũng giống như là một loại quyết tâm. Một lát sau,

thiên địa chính khí cuồn cuộn dẫn động càn khôn xộc thẳng lên mây.



"Ầm ầm!"



Thiên địa rung chuyển, vào sát na hạo thiên chân khí của Lý Ức Huyền phá không mà ra, đại địa chấn động, ngàn sao sáng rực, một cỗ văn võ của

thi từ kinh luân từ trên đỉnh đầu gã tụng ra, cùng chân khí dung thành

một thể, xộc thẳng lên mây. Trong chân khí, cỗ hạo thiên chi khí cường

liệt đó giúp cho thực vật ở xung quanh dãy núi phát ra sinh cơ cường

liệt.



"ong!"



Mệnh vận hư không dấy lên từng gợn sóng, chính ở trung ương của văn khúc tinh và võ khúc tinh. ngôi sao khổng lồ dưới sự dẫn dắt của chân khí từ từ hiện ra.



Dưới sự hô ứng của quả mệnh tinh này, văn khúc tin và võ khúc tinh tinh

lưc bạo trướng, phía sau hai ngôi sao, tinh lực hội tụ, lờ mờ hóa thành

một vầng kinh luân thi thư, bộ dạng như bộ kiếm của Lý Ức Huyền.



Nho gia giảng hiến nhân nghĩa, cho nên cho dù là võ cũng là chính nghĩa chi kiếm quân tử chi kiếm đầy đại khí.



"Ầm!"



Chân khí phá không, giống như sấm sét, hướng về phía hư không ở ngoài ba mươi vặn dặm.



"Ha ha ha!"



Khi Lý Ức Huyền oanh kích mệnh tinh, một cỗ khói đen âm sâm từ ngoài mấy trượng phá không mà tới: "Thái Bảo, môn nhân Nho gia của ngươi độ kiếp, chỉ có tí người thế này thôi ư? Nhân hoàng đâu? Sao không bảo vệ ngươi! Hay là Nho gia các ngươi đã trở nên vô dụng rồi?"



Thanh âm này trực tiếp chấn cho trời đất rung chuyển, giống như là sườn núi cũng bị thanh âm này chấn nổ.



"Đối phó với hạng nho nhỏ như ngươi cũng phải cần khua chiêng gióng trống ư?"



Thái Báo mắt lóe sáng, ở sâu trong con ngươi, bạo phát ra khí lực kinh

hồn giống như lôi đình. Một lát sau, một cỗ hạo thiên chí khí cuồn cuồn

dẫn động thiên địa chính khí bạo phát ra. Chỉ nghe thấy vù vù, nhưng tà

đạo chân khí âm sâm đó lập tức tan đi như băng tuyết, nháy mắt đã bị

chấn tán.