Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 964 : Tái Ngộ Cố Nhân

Ngày đăng: 12:36 18/04/20


Phương Vân từ trên cao nhìn

xuống cái thân hình do lôi đình ngưng tụ lại, quan sát kĩ rồi bật cười:

“Ra là ngươi, sao? Muốn lấy lại thanh hoạt kiếm màu đen hả?”



Người trước mặt tuy thay đổi nhiều, nhưng Phương Vân vừa nhìn đã cảm

nhận được sự quen thuộc trên người hắn. Chính là người tóc bạc hắn gặp ở tầng thứ hai của vực sâu phong chi uông dương mà trên tay hắn có thanh

hoạt kiếm.



Cho dù cơ thể có cấu thành từ lôi đình, nhưng người trước mặt này hiển

nhiên vẫn thích tướng mạo vốn có của mình, ngoại hình tuy thay đổi,

nhưng diện mạo thì không, vẫn gương mặt đó.



Phương Vân cũng không ngờ, đối phương lại có nhiều hóa thân đến vậy. Gặp hắn ở tầng thứ hai, giờ lại đến Cuồng bạo lôi trường này, tên này cứ

như âm hồn chưa tan vậy @@



“Nghe khẩu khí của ngươi, phân biệt con người và bản thân mình, chẳng nhẽ, là dị loại chắc?”



Phương Vân phá lên cười thích thú, hắn hiện giờ hoàn toàn xưng cô đạo

quả, nắm giữ thực lực một phương. Có gặp phải tông chủ thượng cổ cũng có thể không cần lo lắng, không phải lo sợ. Người này là quái vật không

biết là người hay không, ắt không đáng làm cho hắn lo sợ!



Hóa thân điện lôi này mắt hấp háy nghi hoặc nhìn Phương Vân, hắn nhớ rất rõ, Phương Vân bị phong bão cự nhân dẫm lên. Loại sinh vật đó, trong

Phong chi uông dương gần như vô địch, đến hắn còn không dám gây chuyện.



Khi nhìn thấy Phương Vân bị dẫm phải, cự lang lấp liếm hắn đi, hắn tưởng Phương Vân chắc chắn chết rồi. Thêm vào đó còn cảm nhận được vài khí

tức mạnh hơn đi vào trung tâm vực sâu bi thương, hắn lập tức thu mình

lại.



Nhưng hắn không ngờ, Phương Vân vẫn còn sống, không chỉ vậy, người này

lại có tu vi cao hơn một tầng, có thể uy hiếp đến bản thể của hắn. Nếu

là trước kia, là người thủ hộ ai hào, hắn còn không sợ, nhưng giờ, người này xuất hiện thật không đúng lúc!



Trong mắt người này thoáng qua chút lo âu, nhưng nhanh chóng qua đi,

thay vào đó là được một gương mặt hung dữ thay thế: “Ta có phải dị loại

hay không không liên quan đến ngươi! Con người kia, cảnh cáo ngươi lần

cuối, lập tức rời khỏi đây, nếu không, có chết mà không có sống!”


Người đó trông khoảng ba bốn mươi tuổi, mặc đại bào màu đỏ máu, cơ thể

cường tráng, hai lông mày cũng màu đỏ, gương mặt rộng, sát khí đằng

đằng, giống như một đại đao đang đưa đi đưa lại vậy.



Ánh mắt Phương Vân dừng lại trên gương mặt cường giả Xích Mị kia, chỉ

cảm thấy trên người đối phương có sóng pháp tắc đại địa, nhưng không

mạnh lắm, không như Phệ ma tông chủ.



“Cái tên Xích Mị này, tuy đã đạt Địa hồn cảnh giới, nhưng tu vi không

cao lắm, è là tán tu thượng cổ, độc lai độc vãng. Những người này không

đi lại nhiều trong tông phái, đã đạt đến Địa hồn cảnh giới cũng chỉ mạnh hơn võ giả Truyền kỳ cảnh giới đôi chút, nhìn xuống thì chả kém ai mà

nhìn lên thì chả bằng ai!”



Phương Vân trong giây lát đã đoán ra thân phận người này.



Thượng cổ là thịnh thế tông phái, ngoài mấy tông phái lớn xông pha thiên hạ thì cũng tiềm ẩn không ít cao thủ. Cái tên Xích Mị này chắc cũng

thuộc nhóm này.



Truyền nhân tông phái thượng cổ và chưởng môn tông phải mà Phương Vân đã từng tiếp xúc cũng không ít, nhưng cường giả lục lâm như tên này thì

đâymới là lần đầu.



Ngoài mĩ nữ tuyệt sắc và tên Xích Mị ra, bên cạnh còn có một số cường

giả có khí tức như triều dâng. Nhưng, ánh mắt Phương Vân không quá chú ý đến chúng, quan sát hồi lập tức quay sang hướng khác.



Phương Vân chắp tay lên, đứng trên người Ngũ ngục cốt hoàng lắc lư nói:

“Vị này ắt là tiền bối tông chủ Sát Liêu, tại hạ Phương Vân, từng có

duyên gặp mặt tiền bối trong Bạch cốt động phủ, không ngờ tái ngộ nơi

đây!”



Phương Vân vừa dứt lời thì tất cả cường giả trong Cuồng bạo lôi trường

đều giật mình, đồng loạt quay sang nhìn Phương Vân. Đến mĩ nữ tuyệt sắc

tu luyện Mị công và cường giả Xích Mị kia cũng bất giác chớp mắt, nhìn

Phương Vân!