Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 965 : Đao Thần Thượng Cổ

Ngày đăng: 12:36 18/04/20


“Phùng đạo huynh, không phải huynh vừa phá được phong ấn ra ngoài sao? Từ lúc nào mà lại kết giao với những tiểu bối này?”



Sát Liêu tông chủ còn chưa lên tiếng thì Vô thượng tông chủ đứng bên đã

cướp lời nói trước, ánh mắt lườm nguýt, mặt ra vẻ không tin: “Hì, tiểu

bối! Ở nơi này, nhận quàng người thân là người chết đó! Rơi vào tay lũ

luyện Mị công đó, chỉ có bị chúng hấp thu hết nguyên công. Rơi vào tay

chúng ta, hì hì, có muốn chết cũng khó!”



Ân Vô Ngân nói, ánh mắt nhìn thăm dò Phương Vân, cười lạnh nhạt.



Phương Vân chưa từng gặp mặt Vô thượng tông chủ, và cũng không quen

những người này, nghe vậy bèn cười, cũng không quá để ý, chỉ nhìn Sát

Liêu tông chủ.



“Ân huynh, người thanh niên này đúng là người quen cũ của ta. Ban đầu

tiên nhi công lực mỏng yếu, đều nhờ hắn chiếu cố, coi như có chút duyên

phận!”



Sát Liêu tông chủ mặc áo bào đơn giản xua tay, ngăn Ân Vô Ngân lại.



“Ồ” Ân Vô Ngân hơi nhướn mày lên, tiểu a đầu đó của Sát Liêu kiếm chủ

ắt hắn cũng biết, trước kia không lâu đã từng gặp. Tiểu a đầu này thời

thượng cổ chính là đệ tử chân truyền của Sát Liêu kiếm phái, một tay độc ác tàn bạo, kiếp này đầu thời đến Vương Hầu Gian, thành quân chủ gì đó.



Nhưng, tuy đã chuyển kiếp, tính khí kiếp trước vẫn chẳng thay đổi chút nào.



“Thì ra a đầu này và tiên nhi có quen biết, thảo nào! Với tính cách như lửa của cô ta, cũng khó thể nghĩ thông, kiếp này, lại tìm một mặt

trắng. hì hì!” Ân Vô Ngân cười cổ quái nói.



“Lão quái vật, ngươi nói tốt nhất nên tích đức đi, tiểu tử mà ngươi nói có lai lịch không nhỏ đâu …”



Một nữ nhân được phủ bằng sương mù mịt đứng sau Ân Vô Ngân và Sát Liêu

chưởng giáo từ từ bước lên nói. Cơ thể mảnh mai của ả thoắt ẩn thoắt

hiện. Tuy trông có vẻ yếu đuối, nhưng dương lôi và âm lôi khắp trời khi

lại gần người ả lại lập tức như bùn rơi vào nước biển, biến mất không

tung tích, đủ thấy thực lực mạnh chừng nào!



Mấy câu trước Phương Vân còn có thể nghe thấy, nhưng phía sau liền biến

thành một trận sóng ý thức lớn ám muội. Dù với khả năng của mình, Phương Vân vẫn không nghe thấy nội dung họ nói.


lôi đình, đúng là khiến người ta lạnh gáy.



“Hừm!?” Cảm nhận được ánh mắt của Phương Vân, người đàn ông đó quay đầu lại, hai mắt hung hãn trợn lên, lạnh lùng nhìn Phương Vân. Phương Vân

chỉ cảm thấy mắt mình nhói lên, quang mang sáng lên, trong hai đồng tử

của đối phương có âm lôi cuồn cuộn, phát ra sức hút lớn. Ô vân trong đó

cuồn cuộn, chớp giật nhoằng nhoằng, đó là một không gian vô cùng vô tận

khác.



“Người này có lai lịch thế nào! Thực lực thật đáng sợ! Chỉ dựa vào ý chí võ đạo mà có thể làm lay động tâm lý đối phương!”



Phương Vân chớp mắt, hắn lập tức thu ánh nhìn lại. Sự thu hút đó cũng

lập tức biến mất. Thấy dị thường trong đồng tử của đối phương, Phương

Vân cũng bất giác cảm phục thực lực của đối phương!



Thấy Phương Vân rời mắt đi, tráng hán có cánh tay đỏ thoáng qua chút kinh ngạc trong mắt.



Hắn rất rõ cái nhìn vừa rồi của mình không lộ liệu, nhưng không phải võ

giả Truyền kỳ nào cũng tránh được. Đừng nói hắn, đến Xích Mị cũng không

dám mạo nhiên tiếp xúc với ánh mắt của mình!



“Tiểu tử này … không đơn giản!’ Ánh mắt tráng hán sáng lên, nhưng không nói gì. Với thân phận của hắn, ắt không thể kì kèo với hậu bối sinh sau mấy thời đại được.



“Hừ, một tên không biết trời cao đất dày gì cả! Nhưng dựa vào mấy món

pháp khí mà may mắn vào đến Cuồng bạo lôi trường, lại dám ngông cuồng

trước mặt bao tiền bối thế này! Đao thần không kì kèo với ngươi, nhưng

lão phu lại muốn thay trưởng bối tông môn mình dạy bảo ngươi! Cũng để

ngươi biết thế nào là trời cao đất dày!”



Một thân ảnh đi tới từ bên tráng hán Đao Thần. Người này một câu hai câu trưởng bối tông môn, nhưng lại xông ra chỗ Sát Liêu trưởng giáo Lý

Phùng Đạo.



Vừa dứt lời, sấm vang chớp giật, một trường thương cũ kĩ tỏa ra một khí

tức hồng hoang xưa cũ được bao bởi lôi vân nhắm thẳng tới Phương Vân.

Chỉ nghe tiếng xé gió vun vút, trường thương đã vượt qua hư không trùng

trùng, xuất hiện trước mặt Phương Vân. Mũi thương nhằm đúng vào yếu

huyệt ấn đường của Phương Vân.



Tuy nói là giáo huấn, nhưng người này ra tay như muốn giết Phương Vân, ra tay tàn bạo ác độc!