Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 971 : Tuyệt Thế Cường Giả
Ngày đăng: 12:36 18/04/20
Phương Vân cũng không nhìn
kĩ, mọi pháp khí lấy được, hắn còn chẳng thèm nhìn, nhét đại vào Thiên
địa vạn hóa chung. Mọi cường giả thượng cổ đã vào đây hết, Phương Vân
không chiếm ưu thế lớn lắm.
Không biết từ lúc nào, trong màn sương mờ mịt, có một sóng năng lượng
mạnh truyền tới, thi thoảng còn nghe thấy tiếng gào thét đấu đá.
“Ha ha ha, Tinh thần đạo quân, lại là di thuế của Tinh thần đạo quân! Ông ta quả nhiên là chết ở đây!”
“Ngũ đạo ma hoàng! Đây là cường giả thượng cổ, lại tọa hóa rồi! Tiếc là Ngũ đạo ma luân của hắn lại rơi vào tay ta! Ha ha ha!”
“Cút ra! Ám thần thiên hoàng, người muốn tranh ăn từ trong tay ta, gan phải to hơn chút nữa đi!”
Những tiếng gào quát tháo bủa tới, từng gợn sóng không ngừng lướt qua hư không.
“Bắt đầu ra tay rồi!” Bảo vật nơi đây đều là bảo vật của cường giả
thượng cổ,dẫn đến tranh giành là chuyện dễ hiểu. Một lời không hợp là
đoạt bảo sát nhân lại càng bình thường.
Bước chân Phương Vân không dừng, nhưng lại phát ra một thần niệm, cảnh giới xung quanh, sau đó tiến lên phía trước.
Phương Vân vừa thám thính động tĩnh tứ phía, vừa quan sát dải đất trung
tâm này. Lục địa này không khác những nơi khác là mấy. Cũng có núi, cây
cối. Chỉ có một thứ duy nhất không có, chính là nước.
Ở đây, mọi thứ đều cấu thành từ nguyên tổ Thổ nặng, bao gồm cả cây cối
cao chọc trời. Thứ này mà tùy tiện mà ra ngoài, tế luyện đôi chút, thì
là nguyên khí địa phẩm cấp không hề thấp. Nếu có mảnh vỡ không gian,
hoặc thời gian, lập tức sẽ là pháp khí thượng thừa phẩm cấp cực tốt.
Phương Vân đi qua, tiện tay di chuyển vài cây đặc thù do nguyên tố thổ cấu thành, trồng trong Thiên địa vạn hóa chung.
Nhưng, ngoài ra, Phương Vân cũng chú ý đến những thứ khác. Đó chính là những dấu tích chiến đấu khổng lồ.
Trên mảnh đất có mật độ hạt dầy hơn các hành tình gấp hơn mười lần này,
đầy rẫy những vết cắt do đao kiếm gây ra. Có rất nhiều cây cối nằm ngổn
ngang ở đó, hàng vạn năm chưa có ai động đến.
vang như tiếng chuông, vang khắp tứ phương. Cùng lúc đó, một bên của
cánh cửa không gian, không gian vị diện vô cùng vô tận tụ lại quanh
Phương Vân.
Cường giả thượng cổ này chỉ mới xé rách không gian thành hàng nghìn vạn
mảnh, thân hình Phương Vân lại tụ được đoạn tầng không gian gấp bội.
Những đoạn tầng không gian này lại được hợp lại nhanh hơn cả tốc độ hủy
diệt. Hơn nữa những đoạn tầng không gian này đều tăng tốc nhờ không gian tắc của Phương Vân, và vô cùng kiên cố.
“Cái gì!!!?” Cường giả ẩn mình trong hư không sâu thẳm, chiêu thức dùng mãi, năng lượng không ngừng hao hụt, nhưng phát hiện ra độ dầy của cánh cửa không gian xung quanh Phương Vân, chỉ có tăng mà không có giảm,
nhất thời thất kinh. Với kiến thức của hắn, thời thượng cổ đã gặp nhiều
cường giả, cũng chưa từng thấy thứ nào khó hiểu thế này.
Hắn dùng hết một chiêu, hậu bối đối diện có cảnh giới không bằng hắn này lại vẫn ngồi bất động trong hư không, không hề tổn thất gì. Kinh nghiệm chiến đấu của hắn không thể nói là không phong phú, từng giao thủ với
nhiều cường giả thượng cổ bất phàm, nhưng tình hình thế này chưa gặp bao giờ. Dù là cường giả có thực lực mạnh hơn hắn, cũng không thể nào bất
động như thế này mà tiếp chiêu hắn được.
“Báu vật thiên hạ, chỉ có người có đức mới có được, xem ra, ngươi vô đức rồi!”
Đồng tử của Phương Vân phản chiếu rõ ràng thân ảnh của đối phương, cũng
cảm nhận rõ biến hóa chưởng thế của đối phương. Khi cường giả thượng cổ
dùng sắp hết chiêu thức này, Phương Vân cuối cùng đã ra tay, cơ thể thần bí của đại thủ cuối cùng bị hắn thuận thế hút vào Thiên địa vạn hóa
chung.
Hư không rung chuyển, cánh cửa không gian khổng lồ chấn động, sau đó
sóng không gian vô cùng bủa tới như triều cường. Những gợn sóng này chưa dứt thì thân hình Phương Vân chợt biến mất.
“Không hay rồi!” Trong hư không chợt có tiếng hô thất kinh, rồi tiếp đó là một tiếng nổ lớn, chỉ thấy trong hư không có một trường kích bằng
đồng lớn xẹt qua. Một tiếng thét thảm vang lên, hai khí tức lớn nhanh
chóng bị tách ra.
Quang mang lóe lên, thân hình Phương Vân lại xuất hiện trong hư không,
hắn khoác chiến giáp hải thân, tay mang ma thần chi kích, ngạo mạn đứng
trong hư không, thần sắc lạnh lùng.
Bên cạnh hắn, một cánh tay từ hư không rơi xuống đất, máu không ngừng phun ra …