Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 972 : Vô Lân Tà Hoàng
Ngày đăng: 12:36 18/04/20
Ngoài năm mươi vạn trượng,
có một người đàn ông hắc khí đầy mình, thân hình cao lớn, tóc dài, một
tay nắm cánh tay bị đứt, bị Phương Vân ép bước ra từ sâu trong không
gian. Đôi mắt đen ngòm của hắn nhìn chằm chằm vào Phương Vân, ấn đường
vẹo vọ, vừa kinh hãi vừa tức giận.
“Ngươi dám chặt một cánh tay của ta!” Gương mặt của người đàn ông vừa bị chặt tay trở nên phẫn nộ.
“Nếu ngươi không biết điều, lần sau sẽ không phải là cánh tay ngươi bị
chặt đứt, mà sẽ là cái đầu của ngươi đấy!” Phương Vân đứng đó, y bào
toàn thân bay phần phật, trông rất có khí độ.
Người đó sững sỡ, rồi ngẩng mặt phá lên cười, tiếng cười tàn ác vang
khắp hư không, giống như một cái roi đang đập vun vút, xuất hiện âm
thanh ‘phạch phạch phạch’: “Ha ha ha, được lắm, được! Quả nhiên là ngựa
non háu đá, kẻ không biết không sợ. Đây là lần đầu tiên Vô lân tà hoàng
ta bị người ta uy hiếp! Thứ tử Phương gia, ngươi quả nhiên rất được!”
Nghe thấy bốn chữ ‘thứ tử Phương gia’ Phương Vân không khỏi nhướn mày
lên, đồng tử thu lại, nhìn chằm chằm vào người này nói: “Ngươi lại biết
thân phận của ta!! Mấy tháng trước, khi ta xung kích Mệnh tinh, trong số những người ngăn cản ta, chắc là có một phần của ngươi đấy!”
Phương Vân nhìn chằm chằm vào hắn, đồng tử toát lên đầy sát khí, nếu nói trước kia, chỉ vì đoạt bảo mà không vui thì giờ tình hình đã hoàn toàn
khác.
Phương Vân sau khi bước vào vực sâu bi thương thì chỉ có đúng một lần có thể bạo lộ thân phận, chính là lúc nói có giao tình với Lý Phùng Đạo.
Nhưng Lý Phùng Đạo sớm đã biết căn đế của hắn, khi hai người nói chuyện
không nhắc đến thân phận của Phương Vân.
Nói cách khác, các cường giả thượng cổ trong vực sâu bi thương không
biết thân phận của Phương Vân. Thực ra, với địa vị hiển hách thời thượng cổ của những người này, cũng không có khả năng chú ý đến vãn bối cận cổ như Phương Vân.
Thế mà, người này tuy chưa nói ra tên Phương Vân, nhưng hắn lại gọi ra
thân phận ‘thứ tử Phương gia’ của Phương Vân. Có thể biết rõ đến mức
này, người này e là trước đó rất lâu đã tìm hiểu kĩ về Phương Vân.
Cho dù thế nào, chỉ dựa vào việc hai bên chưa từng gặp không có ân oán,
Nhưng hắn đã đạt tới Địa hồn cảnh giới, ý chí võ đạo mạnh hơn người
khác, sao có thể dễ dàng bị Vô câu đế cung dễ dàng hút linh hồn được.
Đặc biệt là cảnh giới võ đạo của Phương Vân không bằng hắn.
“Ha ha ha Quán quân hầu! Ngươi chỉ có chút tài năng này thôi sao?”
Vô lân tà hoàng cưới lớn, nhấc tay phải lên, định một tay tế khởi Tứ
long triều thiên khuyết, đánh rơi Vô câu đế cung của Phương Vân.
Chân khí trong người Vô lân tà hoàng cuộn lên, giống như sấm rền, thuận
thế xông vào Tứ long triều thiên khuyết, tăng sức mạnh cho pháp khí này. Thế nhưng, đúng lúc đó, một sức mạnh lớn đáng sợ khó hiểu giống như
nước lũ phá đê bộc phát ra từ trong Vô câu đế cung vào Tứ long triều
thiên khuyết.
Vô lân tà hoàng như gặp phải ma, ngươi run rẩy, mở to mắt nhìn, pháp khí trên đầu hắn văng ra giống như diều đứt dây: “Ngươi!! …”
Vô lân tà hoàng cũng không dám tin, Vô câu đế cung của Phương Vân lại có được sức mạnh lớn đến thế, hoàn toàn áp đảo mình. Điều này ngoài dự
kiến của hắn, hắn nhất thời tâm thần thất thủ.
Hắn không biết rằng Phương Vân lúc đó rút năng lượng từ trong hóa thân
Tà thần và ma vật trong Thiên địa vạn hóa chung ra. Dường như rút rỗng
hai pháp khí này mới có được năng lượng lớn vậy.
Pháp khí phẩm cấp càng cao, uy lực càng lớn, tuy vậy, lại càng cần nhiều năng lượng, uy lực mới càng mạnh. Một pháp khí dùng chân khí của chân
long tế khởi hoàn toàn khác với hai chân long gộp lại.
“Vô lân tà hoàng, tiếp chiêu!” Thần thái Phương Vân lúc này giống hề ma thần, chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn,Phương Vân chỉ ngón tay, Ngũ ngục
cốt hoàng lập tức giáng xuống, đập lên người Vô lân tà hoàng.
Ầm ầm! Vô lân tà hoàng vội vàng dùng một quyền ứng đối, một sức mạnh lớn giải phóng từ người hắn, ngăn lôi đình này, nhưng lúc này, một tiếng
chuông đồng hồ vang lên trên đầu hắn.
U~ u ~u! Vô lân tà hoàng thất kinh, ngẩng đầu lên, phía sau Ngũ ngục cốt hoàng, một đại chung màu vàng khổng lồ há cái miệng đen ngòm đang giáng thẳng xuống hắn.
Tiếng chuông vang văng vẳng, mắt Vô lân tà hoàng tối sầm, chưa kịp phản ứng thì đã bị chụp vào trong Thiên địa vạn hóa chung …