Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 988 : Vẫn Diệt ( Một )
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
“ Oanh.”
Giống như tiếng nổ khi vũ trụ sơ khai, sinh vật hắc ám đáng sợ bị vô số
đạo công kích tầng tầng đánh trúng, không gian trong Ai Hào Đại Thâm
Uyên liên tiếp nổ mạnh. Chấn động kịch liệt quét ngang hư không khiến
ngay cả Đao Thần Vệ Trường Thanh và Sát Liễu tông chủ Lý Phùng Đạo cũng
không nhịn được phải lui về phía sau, tránh xa cỗ kình khí cuồng bạo
này.
Tiếng nổ mạnh hồi lâu mới dừng, sau đó không có động tĩnh gì nữa, bóng đem yên tĩnh lại phủ xuống.
“ Quái vật kia…đã chết rồi sao?”
“ Vừa rồi sao nó lại ngẩn người như vậy? Sao đột nhiên nó có phản ứng này?”
“ Hẳn là có thể giết nó rồi. Đây chính là tập hợp công kích của tất cả
chúng ta a. Cho dù là Hỗn Độn lão tổ ở chỗ này cũng không ngăn được a…”
“ Cẩn thận một chút, không thấy tin tức gì của nó, không được khinh thường.”
………..
Trong lòng mọi người cũng bất an không yên, tất cả công kích toàn bộ đều đánh trúng mục tiêu. Chỉ là mọi người vẫn như cũ không dám tin tưởng
công kích liên hoàn khủng bố như vậy có thể hủy diệt sinh vật hắc ám
này. Dù sao thời điểm sinh vật tà ác xuất hiện cũng gây ra động tĩnh cực kỳ đáng sơ. Lực lượng nó biểu hiện ra ngoài cũng đã đạt tới một trình
độ bất khả tư nghị rồi.
Hơn nữa cẩn thận nhớ lại một chút, chuyện này còn có gì đó rất kỳ quái.
Sinh vật tà ác kia lúc trước còn kiêu ngạo vô pháp vô thiên, sao đột
nhiên lúc đó lại xuất hiện sơ hở lớn như vậy?
Phải biết rằng năng lực càng cao, phản ứng lại càng mẫn duệ. Như lúc nãy nó đột nhiên phân thần, xuất hiện sơ hở thật lớn, ngay cả mấy võ giả
cấp Thiên tượng cũng khó phạm phải, huống chi là tà vật khủng bố không
biết lai lịch này.
“ Người thanh niên này rốt cuộc đã làm gì mà lại khiến quái vật kia kinh ngạc như vậy?
Có một số người nhớ đến phương hướng mà quái vật kia nhìn đến lúc trước, trong nhất thời không khỏi liếc mắt nhìn kỹ Phương Vân đang đứng cách
đó không xa.
Hắn cùng với lúc trước đã có biến hóa khác thường, khí tức trên người
lưu chuyển lộ ra một cỗ hương vị cổ quái, so ra thì lại tương tự với
sinh vật hắc ám kia
“ Có lẽ là ảo giác.”
Người bất ngờ xẹt qua ý tưởng này trong đầu không khỏi lắc lắc đầu, phủ định ảo giác này.
Ở một nơi cách mọi người không xa, Phương Vân ngạo nghễ đứng, cũng nhìn
chăm chú vào phương hướng sinh vật tà ác kia. Nơi đó hiện giờ không có
gì khác thường, không có khí tức, tất cả đều bình thường, dường như nó
Nhưng mà mặc kệ Vệ Trường Thanh phẫn nộ như thế nào, giờ khắc này cũng không phải là lúc quay người dây dưa.
Mặt khác, đám người Ân Vô Ngân thấy một màn như vậy tâm ý đã sớm lạnh
run, không nói một câu nào liền quay người bỏ chạy thục mạng.
“ Ông…”
Hồng quang chợt lóe, một đoàn hỏa cầu thật lớn từ trong hư vô bay ra
điên cuồng bỏ chạy. Đế Thang nhất mạch Doanh Hoàng tại thời khắc này
cũng bị thực lực cùng với sát ý đáng sợ của sinh vật kia làm kinh sợ,
rốt cuộc không còn che dấu được thân hình mà thoát ra bỏ chạy.
“ Sao lại có loại chuyện này! Lần này thật không nên tới Ai Hào Đại Thâm Uyên a.”
Mí mắt Doanh Hoàng run run, kêu lên thất thanh.
Hung danh Ai Hào Đại Thâm Uyên đã sớm truyền lưu ra bên ngoài, ai ai
cũng biết. Nhưng Doanh Hoàng thế nào cũng không nghĩ tới, nơi này lại
xuất hiện sinh vật đáng sợ như thế. Ngay cả là hắn, hiện tại chỉ sợ tự
thân cũng khó bảo toàn.
Vốn Doanh Hoàng còn muốn chim sẻ bắt ve, hoàng tước ở sau, đến tranh thủ cướp giết. Nhưng không nghĩ tới lòng tham lại trở thanh căn nguyên cho
tình huống hiện tại.
“ Tiềm tức nhạ hình” đối phó với người khác còn có tác dụng nhưng trước
mặt sinh vật tà ác quỷ dị này thì không khác gì tự tìm tử lộ.
“ Phụ thân, chúng ta cũng mau chạy đi.”
Minh Vương thái tử cũng kinh hãi thất sắc. Thực lực của đầu sinh vật này đã vượt qua khỏi nhận thức của hắn. Trước đó hắn chưa từng nghĩ tới,
lại có kẻ nào có thể đem một đám cường giả cấp Địa hồn đâm quàng đâm
xiên, đánh cho họ hoảng sợ chạy như chó nhà có tang như vậy.
“ Không cần kinh hãi, việc này không quan hệ với chúng ta.”
Kỳ quái là lúc này Minh Hoàng đang đứng trong hư không vẫn không nhúc
nhích, tựa hồ như không nhìn thấy cảnh tượng giết chóc máu tanh trước
mắt. Trên mặt hắn vẫn là sự bình tĩnh lạnh lùng cơ hồ làm cho người ta
nghĩ hắn đã sợ quá mà phát điên rồi.
Nếu không phải Minh Vương rất hiểu phụ thân hắn, có khi hắn đã không nhận ra vị phụ thân đang đứng bên cạnh này rồi.
“ Ông!”
Trong nháy mắt một đoàn ý thức khủng bố liền tập trung đến phụ tử hai người.
“ Phụ thân!”
Minh Vương thái tử kinh hãi, hoảng sợ thất sắc.