Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 989 : Vẫn Diệt ( Hai )
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
Minh Vương thái tử không
phải là hạng người nhát gan, ngược lại hắn là người rất có đảm lượng.
Nhưng gan lớn cũng không nhất định phải hành động thiếu suy nghĩ. Sinh
vật tà ác trước mắt này lai lịch không rõ, lại mạnh mẽ đến mức nghịch
thiên. Nếu không chạy trốn thì chỉ có con đường chết mà thôi. Ngay lúc
Minh Vương thái tử cơ hồ không nhịn được muốn một mình rời đi thì Minh
tông tông chủ cũng có hành động.
Không có công kích gì, công kích trước sinh mệnh siêu cấp kia chỉ là đi
tìm tử lộ. Chỉ thấy Minh Tông tông chủ y bào rung động, từng bước từng
bước tiến về phía trước trong hư không, đồng thời phóng thích ra khí tức bản thân mình.
Một cỗ khí tức âm trầm, hắc ám cũng thuộc loại lực lượng tử vọng hóa
thành mây đen cuồn cuồn phóng ra từ cơ thể hắn. Cỗ chân khí đặc thù của
Minh Tông như có sinh mệnh tự mình chuyển động. Nhưng chân khí của hắn
chỉ phun ra nuốt vào trong vòng hai thước xung quanh thân thể.
Sự khống chế đối với chân khí của Minh Tông tông chủ cơ hồ đã đạt đến
cảnh giới xuất thần nhập hóa, giống như Sát Liêu tông chủ Lý Phùng Đạo,
đều là cấp bậc tông sư. Bên ngoài hai thước không có một chút khí tức
nào thoát ra.
Minh Tông tông chủ ngẩng đầu lên, thần sắc bình tĩnh. Hắn yên lặng nhìn
chằm chằm không trung, trong mắt xẹt qua một tia hào quang kỳ dị.
Đối với hung vật này hắn lại tựa hồ hoàn toàn không có tư thế đối kháng. Sự buông tha không chống cự này như là mọi thứ hắn đã nắm chắc trong
tay.
“ Oanh long!”
Chân khí chí âm chí ám chí tà phô thiên cái địa đánh về phía phụ tử hai
người Minh Tông tông chủ. Mắt thấy hai phụ tử này sẽ táng mệnh đương
trường thì dị biến nổi lên. Đột nhiên trong lúc đó cỗ lực lượng bàng bạc kia lại dừng lại trên đỉnh đầu hai người mà không hạ xuống.
“ Loại khí tức này….hừ hừ! Thì ra các ngươi là con cháu của nó.”
Thanh âm âm lãnh để lộ ra một cỗ uy áp cường đại truyền đến trong đầu phụ tử hai người Minh Tông tông chủ.
“ Các ngươi đã đi vào nơi này…vì nó cho các ngươi.”
Hắc ám mãnh liệt bắt đầu khởi động, tà vân tách ra, một con mắt màu
trắng to cỡ nắm tay lộ ra một cỗ khí tức quỷ dị đột nhiên bay ra, hướng
về phía phụ tử Minh Tông.
“ Đa tạ tiền bối!”
“ Hừ ta sẽ cho linh hồn ngươi vĩnh viễn đắm chìm trong hắc ám và băng
lãnh, chịu nghiệp hòa dày vò, mãi mãi cũng không thể tỉnh lại.”
Sinh vật tà ác cười lạnh nói. Linh hồn bị thương quả thật so với thân thể bị xé rách còn đau đớn hơn gấp ngàn vạn lần.
“ Thật không? Được, ngươi muốn biết thì ta nói cho ngươi.”
Ngoài dự liệu, Phương Vân lại dứt khoát đáp ứng.
“ Thật lâu trước kia, có một lần ta đi vào một tòa thâm sơn cổ lâm, đột nhiên lúc đó xuất hiện một vị kì nhân…”
“ Hắn nói ta có tư chất cực cao, nói là có một môn công pháp muốn đưa cho ta…”
Ngay sau đó, một câu chuyện kỳ dị, khúc chiết cổ xưa, theo khuôn sáo gặp kỳ ngỗ cũ kỹ từ trong miệng Phương Vân nhất nhất tự thuật lại. Trong đó còn xen kẽ rất nhiều lần gặp kỳ ngộ không hề liên quan gì đến bản thân
hắn nói lại hồ đồ một hồi.
Bốn phía im ắng, ngay cả đám người Lý Phùng Đạo, Vệ Trường Thanh đang
tranh thủ thời gian điều dưỡng thương thế nghe thấy Phương Vân hồ ngôn
loạn ngữ như vậy cũng không khỏi kinh ngạc há hốc mồm.
Kỳ ngộ bậc này cho dù từ thời thượng cổ đến nay cũng không một người nào có thể có được. Cường giả có năng lực chân chính làm sao tin được những lời nói này. Võ giả rất nặng truyền thừa và cấp bậc sư đồ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống tùy ý tiếp nhận đồ đệ như vậy.
“ Tiểu tử này thú vị thật, sắp chết đến nơi rồi còn dám ở đó hồ ngôn loạn ngữ.”
Ân Vô Ngân thầm khen một tiếng, trong lòng cũng không khỏi giơ ngón cái
lên khen ngợi. Loại chuyện này cho dù là hắn cũng tự hỏi không làm được. Ngay cả tiểu hài tử cũng biết xác suất hắn gặp được những kì ngộ đó là
vô cùng thấp.
Nhưng không ngờ quái vật kia lại chăm chú đứng nghe như nuốt từng chữ một, hơn nữa lại cực kỳ an phận.
Mặc dù đối với Phương Vân có mấy phần không chào đón nhưng Ân Vô Ngân
cũng không thể không âm thầm cảm tạ. Giờ phút này hắn bị thương khá
nặng, rất cần thời gian để điều dưỡng thương thế. Hiện tại là thời khắc
sinh tử tồn vong, hắn cần tranh thủ từng chút để khôi phục lực lượng,
nghĩ biện pháp tiêu diệt hung vật này.
Chỉ cần có thể kéo dài thời gian, khôi phục được thực lực, hắn có biện
pháp tiêu diệt đầu quái vật khủng bố này. Tất cả hắn cần là thời gian.
Ân Vô Ngân hận không thể đem thời gian Phương Vân kể chuyện kéo dài càng lâu càng tốt.
“ Tiểu tử, trông cậy vào ngươi rồi! Sinh tử của tất cả mọi người chỉ nhờ một lần hành động này.”
Ân Vô Ngân hạ quyết tâm, chân khí lưu chuyển không ngừng khu trừ tà lực trong thể nội.