Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 998 : Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế

Ngày đăng: 12:37 18/04/20


Lẽ ra giải quyết xong chuyện này, Phương Vân phải thoải mái đi không ít. Nhưng hiện tại trong lòng

hắn lại đang lo lắng không yên.



“ Đại ca, huynh rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại gạt ta?”



Trong vô tận hư không đoạn tầng, Phương Vân thì thào tự hỏi, trong mắt không khỏi hiện lên thần sắc lo lắng.



Phương Lâm tuy rằng đã hết sức giấu diếm nhưng không thể gạt được Phương Vân. Trong nháy mắt chân khí nhập thể, hắn liền cảm giác được chân khí

trong cơ thể đại ca thiếu hụt nghiêm trọng. Đây rõ ràng là lâm vào tình

trạng hư thoát. Như vậy không lâu lúc trước, đại ca hẳn đã cùng người

giao thủ, chân khí tiêu hao rất lớn mới xuất hiện tình huống này.



Thế nhưng giao thủ kịch liệt như thế, khi Phương Vân đuổi tới lại không

cảm giác được một chút dấu vết giao tranh, cũng không có một chút khí

tức từ đối thủ của Phương Lâm.



Từ lúc phát hiện thấy lạc ấn trên người Phương Lâm dao động tới lúc

Phương Vân xuất hiện chẳng qua chỉ mất một chút thời gian. Không thể có

chuyện Phương Vân vừa đuổi tới mà khí tức giao tranh đã biến mất.



Giải thích duy nhất chỉ có một, đó chính là địa phương mà Phương Lâm

xuất hiện lúc đó cũng không phải là địa phương mà hắn giao thủ với người khác. Mà là hắn cố ý thay đổi ra nơi khác chờ đợi Phương Vân đến.



“ Vì cái gì? Đại ca, huynh vì cái gì mà cố ý lừa dối ta? Huynh đệ chúng ta có chuyện gì mà không thể cùng nhau giải quyết được?”



Phương Vân lại nghĩ tới lúc gặp thập tam hoàng tử Lưu Triệt. Phương Lâm

vừa gặp hắn liền nhắc nhở hắn sự tình về Phệ Ma tông chủ, để cho Phương

Vân đề phòng người trong Đế Ma Tông đuổi giết. Nếu từ phương diện này mà xem xét thì tựa như chuyện này đã sớm loan truyền ồn ào huyên náo, ngay cả người không quan tâm lắm đến giới tông phái như Phương Lâm cũng nghe biết được.



Nhưng khi Phương Vân gặp mặt Lưu Triệt, hắn rõ ràng thấy được cho dù là

Lưu Triệt hay Hoắc Khứ Bệnh cũng hoàn toàn không hay biết gì đến sự kiện hắn giết chết Phệ Ma tông chủ.



Không thể có chuyện sự tình xảy ra lớn như vậy mà Lưu Triệt và Hoắc Khứ

Bệnh lại hoàn toàn không hay biết gì. Mà đại ca chỉ quan tâm đến quân sự lại biết trước.



Trong lòng Phương Vân mơ hồ hiểu ra. Chỉ sợ là người của Đế Ma Tông đã

sớm tìm tới đại ca, thậm chí nếu có thể che chắn được lạc ấn của hắn,

người kia hắn phải là cường giả dưới trướng Hỗn Độn Lão Tổ. Nhưng vì cái gì mà đại ca phải giấu diếm? Huynh ấy sao có thể chạy trốn?



Nhưng mặc kệ Phương Vân nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được mấu

chốt trong đó. Nếu không phải là cảm giác huyết mạch tương liên, khi gặp đại ca có cảm giác vô cùng ấm áp thì hắn thậm chí còn cho rằng đó căn

bản không phải là bản thân đại ca. Nhưng vì cái gì mà phải giấu hắn?



“ Chẳng lẽ chuyện này đã nghiêm trọng đến mức lấy thực lực hiện tại của

ta cũng không có cách nào giải quyết được. Thậm chí còn có thể liên lụy

đến ta, cho nên huynh mới không nói ra sao?”
phiến rừng rậm, yêu khí bốc lên đậm đặc, mà nơi đó cũng có một đạo tử

khí trấn áp Mãn Hoang, thẳng hướng lên trời.



Di Hoang gần với Mãn Hoang nhất, Phương Vân nhất thời vọng động mà chạy

tới địa phương cách nó không xa. Mà nơi này là nơi vị thánh tổ yêu tộc

đã sinh sống không biết bao nhiêu vạn năm, địa bàn của “ Vạn Cổ Thanh

Thiên Đại Đế”.



Phương Vân cũng không nghĩ tới, lão tổ yêu tộc tự cao tự đại, danh chấn thiên hạ mà lại tự hạ thân phận đoạt bảo trong tay hắn.



Tân tân khổ khổ mới đoạt được hài cốt của vị cường giả kia từ trong Ai

Hào Đại Thâm Uyên, hắn ngay cả cơ hội xem xét cũng chưa có, đã bị vị lão tổ yêu tộc này mạnh mẽ phá vỡ không gian mà cướp đi. Mà hắn ngay cả một chút lực lượng phản kháng cũng khôn có.



Tuy rằng thua ở trong tay lão tổ yêu tộc Thanh Thiên Đại Đế nhưng Phương Vân lại một câu oán hận cũng không có. Lấy thân phận của đối phương mà

lại tự mình xuất thủ với hắn thì cũng coi như là đã coi trọng hắn, thua

cũng không oán. Có chút vui mừng chính là vị lão tổ này có nhắc tới thân phận hắn là hậu nhân của Vũ Đế, vị tổ tiên hiển hách thời thượng cổ kia cũng vẫn còn ân đức phù hộ đời sau a!



“ Một bên là nhân, một bên là yêu. Lấy thân phận Vạn Cổ Thanh Thiên Đại

Đế sao lại có liên hệ với bộ hài cốt kia? Chẳng lẽ nó có tác dụng gì?

Hay là muốn nó sống lại?”



Sợ bóng sợ gió một hồi, Phương Vân xem lại bản thân thấy vị Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế kia chỉ cướp lấy một bộ hài cốt của cường giả thượng cổ.

Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy thoải mái hơn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui,

cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.



Võ giả cấp Huyền Minh, mắt cao hơn đỉnh đầu. Cho dù là pháp khí Tam

Tượng cũng không được bọn họ để vào mắt. Phương Vân tự nhiên sẽ không

cho rằng Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế sẽ xem hài cốt của vị cường giả

thượng cổ là bảo vật. Chỉ còn lại một nguyên nhân đó là giúp hắn có thể

sống lại.



Cường giả cấp Địa Hồn, sinh mệnh lực cực kỳ cường đại. Thời điểm Phương

Vân đem người nọ thu vào Thiên Địa Vạn Hóa Chung cũng chưa kịp xem xét

gì nhưng nhân vật như vậy, trong hài cốt có lưu lại một tia tàn hồn, ý

chí bất diệt cũng hoàn toàn có khả năng.



“ Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế, nhân này đưa cho người…”



Phương Vân tâm niệm vừa động, một đạo ý thức mạnh mẽ lập tức truyền vào

chỗ sâu trong Man Hoang. Dù sao mất thì cũng đã mất rồi, dựa trên mặt

mũi của đối phương khẳng định sẽ không trở lại, còn không bằng biết thời thế mà bán cho Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế một cái nhân tình. Có thể đạt

được hiệu quả này hắn tự nhiên mừng rỡ không thôi.



Nói xong, Phương Vân cũng không để Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế trả lời, thân hình nhoáng cái đã biến mất vô ảnh vô tung.