Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 997 : Giao Dịch 2
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
“ Phương Vân?”
Thập tam hoàng tử Lưu Triệt kinh hãi đứng bật dậy. Nơi này là nơi biên
thùy, theo đạo lý thì hiện giờ Phương Vân phải ở trong kinh thành chứ
không nên xuất hiện ở đây.
Lưu Triệt cũng không đoán trước được, bản thân vừa mới nhắc đến hắn, Phương Vân lại xuất hiện ngay lập tức trước mặt.
Nếu nói Lưu Triệt khiếp sợ là vì Phương Vân đột nhiên xuất hiện thì
trong lòng Hoắc Khứ Bệnh hiện đang vô cùng chấn động. Lưu Triệt không
cảm giác được khí tức của Phương Vân thì cũng không có gì đáng nói nhưng hắn lại là bá chủ thượng cổ cấp Truyền Kỳ. Hơn nữa trải qua thời gian
dài như vậy hắn đã đạt tới cảnh giới Địa Hồn, có thể đứng ngang hàng với Sát Liêu tông chủ và các tông chủ thượng cổ khác. Nhưng lấy tu vi của
hắn mà trước đó cũng không phát hiện ra một chút khí tức nào của Phương
Vân, ngay cả khi Phương Vân đã bước vào doanh trướng cũng không cảm giác được gì.
Càng làm cho hắn sững sờ tại chỗ là thời điểm lần trước gặp mặt cũng chỉ cách đây không lâu, khi đó Phương Vân chỉ là một hậu bối không có gì
đặc biệt với hắn.
Tuy rằng địa vị của Phương Vân ở vương triều Đại Chu hết sức quan trọng
nhưng trong mắt những cường giả chân chính như hắn thì còn chưa đủ phân
lượng. Nhưng lần này gặp mặt Phương Vân lại thấy cảnh giới võ đạo của
hắn tăng lên nhanh chóng, đã tiếp cận với mình. Tuy rằng còn có chút
thua kém nhưng trên người hắn tỏa ra dao động không gian lực mãnh liệt,
rõ ràng là khí tức của cảnh giới đệ tam trọng cấp Truyền Kỳ.
“ Quan Quân hầu, từ biệt tại kinh thành, đã lâu không gặp.”
Phương Vân cảm giác được ánh mắt của Hoắc Khứ Bệnh, thản nhiên quay đầu
mỉm cười. Tuy rằng hắn được Nhân Hoàng sắc phong là “ Quan Quân hầu” của vương triều Đại Chu nhưng đối với người trước mắt này lại có chút danh
phù kỳ thực nào. Hiện tại, người này mới chính thức thừa nhận địa vị “
Quan Quân hầu” của hắn.
Phương Vân đương nhiên biết Hoắc Khứ Bệnh đang rất kinh ngạc, hắn cũng
có thể giải thích được cảm giác hiện nay của đối phương. Đây không phải
là do thực lực tự thân của hắn mà là hiệu quả có được sau khi Thiên Địa
Vạn Hóa Chung tiến hóa. Hiện tại nếu hắn cố ý thì cho dù là các vị tông
chủ thượng cổ cũng không có ai cảm giác được khí tức của hắn.
Chỉ là những điều này hắn không thể giải thích cho Hoắc Khứ Bệnh được.
“ Hoắc mỗ đã trải qua bao nhiêu năm tháng, không thể đảm đương nổi chức
vị “ Quan Quân hầu” được nữa. Thời đại thay đổi, hiện tại đã không còn
là triều đại trung cổ nữa rồi. Nhưng thật ra Phương hầu gia tuổi trẻ anh hùng, danh xưng “ Quan Quân hầu” thực vô cùng xứng đáng.”
Hoắc Khứ Bệnh phục hồi lại tinh thần, chắp hai tay thản nhiên nói. Hắn
nói như vậy là đã gián tiếp thừa nhận bản thân hắn là Quan Quân hầu thời trung cổ.
Phương Vân nghe vậy vô cùng sửng sốt. Tuy rằng mọi người đều biết bên
cạnh thập tam hoàng tử có một người có thân phận thần bí, ngoại giới
cũng có nhiều lời đồn đãi. Nhưng từ trong miệng của hắn biết được lại là một chuyện khác.
“ Danh tông cự phách, áo bào trắng nhiễm huyết vạn vạn chúng sinh…” Câu
nói này truyền lưu từ thời trung cổ, Phương Vân đã từng nghe qua. Nhưng
xem bề ngoài vị nam tử trung niên nho nhã trước mắt này, cho dù thế nào
cũng không giống vị cường giả cấp Truyền Kỳ sát phạt thảm liệt trên
đảm trách. Hiện giờ Lưu Triệt lại đem nó trao cho người ngoài, trong đó ý mượn sức và trọng dụng không cần nói cũng biết.
Cho dù việc thần từ nguyện trung thành, quân vương ban cho chức vị, lịch đại các đời hoàng đế đều đã dùng thuật lung lạc lòng người này. Nhưng
Lưu Triệt là có thể nói như vậy cũng làm cho Phương Vân cực kỳ chấn
động. Chỉ nói riêng về phần quyết đoán này cũng không phải hoàng tử tầm
thường có thể so sánh.
“ Vũ Mục a…”
Phương Vân cười cười, liếc nhìn thật sâu người bên cạnh Lưu Triệt, Hoắc
Khứ Bệnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, giống như một khối tượng gỗ, hắn
khẽ cười nói:
“ Hay là thôi đi. Phương Vân cũng không có dã tâm như vậy. Phương gia
cũng không có dã tâm đó…chỉ cần điện hạ bảo trụ cho đại ca của ta, giao
dịch này đã tính là hoàn thành. Nếu điện hạ thật có lòng, ngày sau đi
lên đại bảo, Phương Vân chỉ hy vọng điện hạ đáp ứng một điều kiện.”
Lưu Triệt một câu nói ra, cũng lập tức cảm thấy hối hận. Nếu đem chức vị “ Vũ Mục” giao cho Phương Vân, như vậy có thể lấy loại chức vị nào để
cấp cho Hoắc Khứ Bệnh luôn trung thành và tận tâm với hắn. Nhưng cũng
may là Phương Vân không có đáp ứng, chỉ nói ra một điều kiện hy vọng hắn có thể đáp ứng.
“ Điều kiện gì?”
“A!”
Phương Vân khẽ cười một tiếng, liếc mắt thật sâu nhìn Lưu Triệt: “
Chuyện này đợi khi điện hạ đi lên đại bảo rồi nói sau. Nếu điện hạ không thể đi lên đại bảo, tất cả lời nói của chúng ta hôm nay chỉ là hứa
suông.”
Lưu Triệt gật gật đầu, lập tức cũng không nhiều lời. Hai bên khoanh chân ngồi xuống đàm luận một chút. Ước chừng sau ba canh giờ, hắn mới đi ra
từ trong doanh trướng của thập tam hoàng tử.
“ Lấy năng lực của tam thập lục đệ, hiện tại hẳn là đã nhận được tin tức rồi.”
Lưu Triệt nhìn ra bên ngoài lều trại, mỉm cười nói.
“ Hẳn là thu được rồi.”
Hoắc Khư Bệnh thản nhiên nói.
“ Muốn nhận được sự trung thành của Phương Vân, thật đúng là không dễ dàng a!”
Lưu Triệt cảm khái, trong đầu lại hiện lên bộ dáng Phương Vân cò kè mặc cả với hắn vừa rồi.
“ Nhưng…cũng thực đáng giá. Không phải sao?”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi khoanh chân bất động, trong mắt hiện lên ngũ thải
quang mang. Mỉm cười, hắn nâng tay lên đem chén trà một hơi uống hết.
“ Đúng thật là đáng giá.”
Lưu Triệt cũng mỉm cười, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.