Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 996 : Giao Dịch
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
“ Oanh!”
Cốt nhận màu trắng thật lớn như thoát phá hư không mãnh liệt chém tới.
Mắt thấy Phương Lâm sẽ táng mệnh đương trường đột nhiên Thanh Đồng chiến giáp bọc ở cánh tay hắn bay lên, vắt ngang phía trước cốt nhận màu
trắng.
“ Phanh!”
Cự nhận khổng lồ đủ để đem phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh phá toái,
trảm thẳng tới Thanh Đồng chiến giáp giống như va chạm vào một khối
cương thiết vô cùng cứng rắn vang lên thanh âm vô cùng thanh thúy. Không chỉ như vậy, trong cự nhận ẩn chứa lực lượng hủy diệt vào khoảnh khắc
đánh trúng chiến giáp liền bị một cỗ lực lượng quỷ dị hút đi, giống như
trong chiến giáp ẩn chứa một phương thế giới.
“ Cái gì!”
Một màn xuất hiện ngoài dự liệu khiến cho hai vị tông chủ đều chấn động. Giống như bị mấy đại cự thú viễn cổ hung hăng va chạm, hai ngươi đều có cảm giác đầu óc quay cuồng, tựa như thấy được sự tình bất khả tư nghị
nhất thế gian, vẻ mặt tràn ngập kinh hãi cùng khiếp sợ.
“ Không có khả năng!”
Tông chủ Chiến Ma Tông mở lớn hai mắt, hai tròng mắt trợn lên cơ hồ muốn nhảy ra ngoài. Hắn rất rõ ràng thực lực người trước mắt, lại càng biết
rõ ràng thực lực của Cổ Ma tông chủ. Chênh lệch giữa hai người không chỉ một tầng hai tầng mà cách biệt thiên soa địa viễn. Loại chênh lệch này
thực không thể nói hết.
Một võ giả cảnh giới Thiên Trùng không thể có thực lực cũng như bất cứ
cơ may nào tránh thoát khỏi một kích trí mạng của cường giả cấp Địa Hồn. Đặc biệt Cổ Ma tông chủ còn ra tay không chút lưu thủ.
“ Không có khả năng! Không có khả năng! Tuyệt không có khả năng. Loại chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được…”
Bóng đen Ma Thần trên không trung trong lòng cũng nhấc lên kinh đào hải
lãng. Hiện tại, sự khiếp sợ trong lòng của Cổ Ma tông chủ so với Chiến
Ma tông chủ còn lớn hơn rất nhiều. Hắn rất rõ ràng một kích vừa rồi của
mình,lực lượng này Phương Lâm hoàn toàn không có cơ may chống lại.
Nhưng mà sự thật là Phương Lâm lại chống đỡ được. Hơn nữa thoạt nhìn hắn còn không tốn nhiều sức.
“ Ta vốn không nghĩ phải làm như vậy…”
Trong bóng đêm, Phương Lâm chậm rãi ngẩng đầu lên, thở dài một tiếng.
Hắn đứng thẳng người, một đầu tóc đen tung bay theo gió. Một cỗ hắc khí
từ trong cơ thể chậm rãi tản ra trong hư không, nó dường như có sinh
mệnh mà tụ tập xung quanh Phương Lâm, hóa thành một đoàn hắc vụ.
“ Hả!”
Trong bóng đêm, tông chủ Chiến Ma Tông bất chợt nhìn thấy đôi mắt Phương Lâm. Trong nháy mắt hắn như trầm lụy vào trong đó, chỉ cảm thấy toàn
thân lạnh lẽo, khí tức băng hàn như chạy dọc từ bàn chân lên đến đỉnh
đầu. Là một tông chủ thượng cổ, ý chí của hắn có thể nói là cực kỳ kiên
định, rất khó lay động. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đôi mắt kia, tông
chủ Chiến Ma Tông lại sinh ra một cảm giác vô lực, chỉ muốn trốn chạy
khỏi nơi đây ngay lập tức.
Từ trong đôi mắt kia tản ra khí tức hắc ám đậm đặc khiến ngươi ta không
thở nổi. Khí tức này cũng không giống với khí tức của người trong ma đạo hay tà đạo. Hắc ám này khiến người ta cảm giác lạnh thấu xương, không
hề có một chút nhân tính.
Khoảnh khắc nhìn vào đôi mắt đó, tông chủ Chiến Ma Tông cảm giác như bản thân hắn đang đối diện không phải là một người, mà là một sinh vật
khủng bố toát ra khí tức băng hàn lạnh lẽo, không có một chút cảm tình.
Người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê. Tông chủ Chiến Ma Tông tuy rằng cảm giác được sự khác thường từ Phương Lâm nhưng Cổ Ma tông
chủ căn bản lại không cảm giác thấy. Hiện giờ hắn chỉ cảm thấy cực độ
nhục nhã.
“ Không có khả năng! Ngươi đối với bổn tọa không khác gì một con kiến,
chỉ cần ấn một cái là chết đến không thể chết hơn. Không thể nào có
chuyện ngươi lại có thể ngăn cản công kích của ta! Tiếp tục.”
Vừa hét lớn, Cổ Ma tông chủ lại không chút do dự mà tung ra một quyền.
“ Tông chủ…”
Tông chủ Chiến Ma Tông muốn nhắc nhở một chút nhưng Cổ Ma tông chủ dường như không chút để ý.
“ Oanh!”
Ma khí cuồn cuộn mang theo khí tức cuồng bạo hóa thành quyền đầu thật
lớn hung hăng oanh kích lên người Phương Lâm. Một quyền này vừa hạ
xuống, ngọn núi dưới chân hắn dường như không thể chống đỡ được nữa mà
ầm ầm sụp đổ, hóa thành vô số đá vụn bay tán loạn phía dưới.
Nhưng thân hình Phương Lâm dường như không có chút ảnh hưởng, vẫn huyền phù trên hư không như trước.
“ Oanh!”
Khoảnh khắc bàn tay khổng lồ của Ma Thần hạ xuống, Thanh Đồng chiến giáp bỗng nhiên xuất hiện trên mu bàn tay Ma Thần. Chỉ một cái chạm nhẹ đã
làm tan rã một quyền thế như lôi đình vạn quân. Bộ dáng cử trọng nhược
khinh như vậy giống như một quyền kia chỉ là một khối đậu hủ dễ dàng phá nát vậy.
“ …”
Thấy một màn như vậy, Cổ Ma tông chủ há hốc mồm, khiếp sợ đến mức không biết nói gì, theo bản năng lui về phía sau một bước.
Hư không là một mảnh tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng gió gào thét thê lương.
“ Ta cũng không muốn sử dụng loại lực lượng này. Nhưng các ngươi lại bức ta, ta
không thể không dùng.”
Thanh âm Phương Lâm vang lên mang theo tiếng thở dài.
Đồng tử của Cổ Ma tông chủ co rút lại, lần đầu tiên hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Sự việc xảy ra trước mắt đã hoàn toàn không thể dùng lẽ thường
mà giải thích.
Biên cảnh của Di Hoang và Đại Chu lúc này quân trướng dày đặc, đại quân
đóng thành một dải liên miên không dứt. Trên dãy núi cao nhất, trong một doanh trướng làm bằng da trâu, thập tam hoàng tử và Hoắc Khứ Bệnh hai
người chủ tớ đang ngồi yên lặng thưởng thức danh trà.
Tuy rằng mới đây đã bị Di Hoang phái người ám sát nhưng Lưu Khải cũng
rất rõ ràng, loại chuyện này sẽ không xuất hiện lần thứ hai. Hơn nữa
biên cảnh Di Hoang nhìn như đối đầu gay gắt, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn hẳn cũng không có chiến sự gì xảy ra.
Cho nên chủ tớ hai người đang thưởng thức danh trà, có vẻ rất ung dung thoải mái.
“ Tình huống hiện tại so với thời kỳ trung cổ còn muốn nguy hiểm hơn
nhiều a! Chỉ cần đi sai một nước cờ là có nguy cơ thua cả bàn cờ.”
Bên trong doanh trướng, Hoắc Khứ Bệnh nâng lên một cái chén làm bằng
ngọc lưu ly, cảm khái nói. Trước mặt hắn là một bàn cờ, trên đó đen
trắng xen lẫn vào nhau, mơ hồ cùng tình hình thiên hạ hiện tại có chút
tương tự.
Là một bá chủ trung cổ, bản thân Hoắc Khứ Bệnh là một cường giả cấp
Truyền Kỳ, binh pháp như thần. Nhưng cho dù vào thời kỳ trung cổ, triều
đình và tà đạo đối chọi gay gắt cũng không có căng thẳng, nguy hiểm như
tình cảnh hiện tại.
Thời đại trung cổ, không có sự uy hiếp của các hoang, cũng không có
cường giả của các tông phái thượng cổ. Tình hình hiện tại hắn chưa bao
giờ gặp qua. Cho dù là binh pháp như thần nhưng đối mặt với tình thế lúc nào cũng có thể xảy ra biến hóa, hắn cũng không có cách nào vẹn toàn,
chỉ đi được bước nào tính bước đấy.
“ Ài! Chuyện này ta cũng không lo lắng lắm. Có phụ hoàng ở đây, người
trong những tông phái cho dù có bản lĩnh cực lớn cũng bị phụ hoàng nắm
trong tay mà thôi.”
Lưu Khải lạnh nhạt cười nói.
Từ thượng cổ đến cận cổ, có quân vương nào của vương triều mà không có
tu vi Huyền Minh cảnh, đồng thời còn có đạo thống của Tam Hoàng Ngũ Đế.
Nhân Hoàng tuy có danh tiếng cực lớn nhưng cũng chỉ là một quân vương
của vương triều cận cổ bình thường mà thôi. Nhưng cho dù là Ngũ Đế
thượng cổ tái sinh, thậm chí cũng có điểm không bằng được.
Dù sao Ngũ Đế thượng cổ cũng không có được đạo thống của Tam Hoàng.
Bản thân phụ hoàng có lẽ còn xa xa không bằng được Tam Hoàng, nhưng
không hề nghi ngờ gì là đã vượt qua Ngũ Đế. Có một cường giả cấp Đại Đế
như vậy tọa trận, thử hỏi giang sơn còn có gì phải lo lắng.
Lưu Khải rất rõ ràng, hiện tại phụ hoàng tuy rằng không hiển lộ ra mặt
nhưng khi hắn chân chính lộ ra bộ mặt thật cũng chính là lúc đại cục
thiên hạ đã định, không thể xoay chuyển.
Hoắc Khứ Bệnh nghe vậy, trên mặt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười bất
đắc dĩ. Hắn binh pháp như thần, rất rõ ràng tình huống chỉnh thể thực
lực của hai bên.
Nhưng ngay cả hắn cũng phải thừa nhận, trong kinh thành vương triều Đại
Chu, vị Nhân Hoàng có vũ lực siêu cường ẩn sâu trong cung mới chính là
nhân tố quyết định đến thế cục thiên hạ, mà không phải là hơn trăm vạn
đại quân cùng đại lượng quân trang khổng lồ nơi đây.
Vũ lực cá nhân một khi đã đạt đến bước này, không phải là binh pháp và
mưu lược có thể chống lại. Điều này đối với người luôn tôn trọng binh
pháp, mưu lược như hắn mà nói, không thể nghi ngờ là một đả kích cực
lớn.
Nhưng mà trong lòng hắn lại không có chút phản cảm cùng tức giận. Sự tồn tại
của người kia đã vượt qua nhận thức của hắn, thuộc về một sự tồn tại khác hẳn con người rồi.
“ Uy hiếp của các hoang thực ra cũng không lớn, chỉ cần trong kinh thành chú ý một chút là được. Hiện tại tranh đấu cho ngôi vị hoàng đế, trừ
người ra thì chỉ còn Lưu Tú và Lưu Khải. Người trước chính là thiếu
chưởng môn của tông phái thượng cổ Chiến Thần Cung, còn mẫu nghi thiên
hạ hoàng hậu nương nương lại là cung chủ Chiến Thần Cung. Về phần Lưu
Khải, nghe nói hắn đã chiếm được Ngũ Lôi Xa, là pháp khí trấn phái của
thượng cổ Ngũ Lôi Tông. Điều này đối với chúng ta cũng không phải là
chuyện tình tốt đẹp gì.”
Hoắc Khứ Bệnh tỉ mỉ phân tích tình thế. Tài nguyên của tông phái thượng cổ quả thật là uy hiếp cực lớn đối với bọn họ.
“ Sự tình hoàng hậu nương nương, ta đã sớm biết…”
Lưu Khải nghe vậy cũng giận đến tái mặt, trong mắt hiện lên sự phẫn nộ.
“ Tình huống hiện tại quả thật không lạc quan cho lắm. Người duy nhất ta có thể dựa vào cũng chỉ có người và Kế Đô…đáng tiếc vị Phương gia kia
không tỏ thái độ rõ ràng, nếu có được sự giúp đỡ của hắn, áp lực của
chúng ta sẽ giảm đi không ít.”
Thời đại trung cổ, Lưu Khải và Hoắc Khứ Bệnh tuy rằng đã chấp chưởng một lần nhưng thời đại biến đổi, những tài nguyên và ưu thế có được cũng
dần dần mất đi, đến hiện nay cơ hồ là không còn nữa. Quả thật là không
thể bằng được tài nguyên của tông phái thượng cổ, cần người là có người, cần tiền là có tiền.
“ Điện hạ không cần quá lo lắng, ta đến giúp người một tay.”
Một thanh âm bỗng nhiên vang lên trong lều trại.
“ Ai!”
Hoắc Khứ Bệnh thần sắc đại biến, lấy năng lực của hắn mà trước đó lại không có phát hiện gì.
“ Là ta!”
Màn trướng cuốn lên, trong nháy mắt trong lều đã xuất hiện thêm một thân ảnh. Tử quan hầu bào, không phải Phương Vân thì là ai.