Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 995 : Nguy Cơ Của Phương Lâm ( Thượng )

Ngày đăng: 12:37 18/04/20


Di hoang biên giới xa xôi,

mây đen cuồn cuộn, gió rít gào giận dữ, một điểu đội khoảng mười người

đang tụ tập ở trong núi rừng rậm rạp, đều là những tinh binh tinh nhuệ

của Đại Chu.



Hán tử cầm đầu một thân hầu phục, khuôn mặt cương nghị, trầm ổn. Trên

mặt hắn là một vết sẹo thật dài kéo đến hai má toát ra một cỗ khí tức

sát phạt đã được tẩy luyện trên chiến trường.



“ Hầu gia, Di Hoàng của Di Hoang phá quan, trong khoảng thời gian này

lại thường xuyên luyện binh, chỉ sợ là như hổ rình mồi, mưu đồ Trung

Nguyên chúng ta.”



Bên trong tiểu đội, một gã thân binh nói.



“ Đúng vậy, Di hoàng tuy rằng chưa biểu lộ ý đồ rõ ràng nhưng chỉ sợ mục tiêu là thẳng tiến Trung Nguyên. Phải sớm hồi báo cho triều đình.”



Một thân binh khác phụ họa nói, trên mặt không dấu được nét sầu lo.



Phương Lâm dừng cước bộ, đứng thẳng trong bụi cỏ rậm rạp cao quá ngực.

Xuyên thấu qua những ngọn cỏ cao dài có thể trông thấy rõ sơn mạch xa

xa, bình nguyên mênh mông cuồn cuộn. Ở cuối dải đất thấp thoáng từng

ngọn kỳ mơ hồ toát ra khí tức sát phát xông thẳng lên tận trời.



Khoảng cách nơi này đến quân doanh rất xa, Phương Lâm mơ hồ mỗi ngày

phải đến sơn mạch xa xôi này điều tra động tĩnh quân địch. Di Hoang và

Đại Chu có biên cảnh giáp nhau rất dài, lượng tiểu đội trinh sát được

phát ra ngoài điều tra động tĩnh cũng không ít.



Ba người phụ tử Phương gia lĩnh quân theo các phương cách bất đồng.

Phương Vân lấy trí mưu làm đầu, bằng vào binh pháp bản thân và thao lược khiến cho thuộc hạ tin phục. Phương Dận lấy uy nghiêm, lấy nhân trị

quân, cư xử với thuộc hạ một cách công bằng chính trực khiến cho mỗi

người đều cam tâm hiệu lực. Mà Phương Lâm lại có cách điều binh khác,

hắn trị binh lấy “ Thân”, lấy “ Nhân”, lấy “ Nghĩa”.



Trên chiến trường Phương Lâm sát phạt tuy rằng cực kỳ hung mãnh nhưng

đối với bộ hạ lại nhân nghĩa phi thường, thân như tay chân. Mọi việc hắn đều tự tay làm, cùng với quân sĩ đồng ẩm, đồng thực, đồng nhạc, đồng

tẩm, đồng chinh.



Bởi vì phong cách lãnh binh này mà thuộc hạ của hắn hung mãnh không sợ

chết lại cực kỳ trung thành. Từ khi Phương Lâm có được chi quân đội đầu

tiên thì thủ hạ của hắn luôn là đội quân đầu tiên phá vỡ chiến tuyến của kẻ địch.



Người bình thường nếu huấn luyện ra một đội quân như vậy, tuy rằng hung

mãnh không sợ chết nhưng dựa theo loại tính cách này sợ rằng đã sớm tổn

thất thảm trọng. Cho dù có nhiều thuộc hạ nhưng hầu như đã chết sạch

trên chiến trường. Nhưng quân đội thuộc hạ của hắn lại vẫn duy trì được

tỉ lệ thương vong cực thấp.



Nguyên nhân thật ra rất đơn giản, tuy vẻ ngoài hắn tục tằn nhưng tâm tư

lại rất tỉ mỉ. Binh pháp chiến trận của hắn hoàn toàn kế thừa từ Tứ

Phương hầu Phương Dận. Trên phương diện này hắn hầu như cũng không thua

kém Phương Vân là mấy. Cho dù là khi toàn lực công kích hắn cũng có thể ở trong chiến đấu mà biến ảo trận thế, đem tổn thất giảm xuống mức thấp

nhất.



Quan trọng nhất là lúc tác chiến, Phương Lâm luôn làm gương cho các binh sĩ. Đánh trận đã nhiều năm, người bị thương nhiều nhất, nặng nhất trong quân không phải là bộ hạ của hắn là chính là bản thân hắn. Cũng bởi vì

như thế, bộ hạ dưới trướng cực kỳ kính trọng hắn, cũng rất trung thành,

tận tâm, chưa từng xuất hiện người nào làm phản.



“ Chuyện này ta sớm đã hồi báo triều đình. Chỉ là hiện nay đang thời

buổi rối loạn, triều đình loạn trong giặc ngoài. Nếu là trước kia còn

không e ngại lắm nhưng hiện tại lại không tiện đem quân chi viện. Nếu Di Hoang chưa xâm lấn thần châu một cách rõ ràng thì chỉ có thể mệnh lệnh

cho các huynh đệ thủ vững cương vị, đợi biến hóa mới, không thể tự tiện

hành động.”



Phương Lâm nhìn về phía mảnh đất xa xa kia, cau mày nói. Trong mắt hắn

thỉnh thoảng hiện lên tia sầu lo. Di Hoang này vốn không phải là địa

phương hắn đóng quân nhưng Phương Vân thông qua quan hệ với Anh Vũ hầu,

đem hắn điều tới Di Hoang.



Quần hổ phệ long, thiên hạ đại biến. Nếu là bình thường thì phái một

vương hầu tới biên cảnh Di Hoang trấn giữ cũng đủ rồi. Nhưng hiện tại

ngoài trừ Phương Lâm ra ước chừng còn có chín vị vương hầu trấn giữ ở

biên cảnh Di Hoang. Mà ở địa phương xa hơn một chút còn có một vị Quân

Cơ Vũ Hầu lược trận, trấn giữ ở biên cảnh phía bắc.



Trọng binh trấn giữ nhiều như thế trong ngàn năm lịch sử của vương triều cũng chưa từng xuất hiện qua.



“ Đại nhân yên tâm, thuộc hạ rõ ràng. Các huynh đệ rất biết nặng nhẹ sẽ không làm hỏng việc.”



Thân binh đi theo cung kính nói.



“ Ân. Chốc lát nữa đem những việc này báo lại trong quân, để cho Hầu gia thủ duyệt. Làm xong những thứ này chúng ta liền phản hồi lại trong

quân.”



Phương Lâm nói.



“ Vâng, đại nhân!”
đôi khi tự thân ngươi không đụng đến ai nhưng bởi vì bản thân tỏa ra hào quang quá mức chói mắt cũng sẽ tự nhiên đưa tới những ác ý chỉ vì sự đố kỵ. Khi Phương Vân đánh sâu vào cảnh giới Mệnh Tinh lại đưa tới nhiều

kẻ địch như vậy chính là vì đạo lý này.



Tình huống hôm này có thể nói là dư âm đến lúc này mới xuất hiện từ lúc Phương Vân đánh sâu vào cảnh giới Mệnh Tinh.



Đối với “ mầm tai vạ” Phương Vân, Phương Lâm cũng không có gì oán hận.

Là thân huynh đệ chí tình, mặc kệ là phúc hay họa cũng phải cùng nhau

gánh vác. Lúc trước Phương Vân gặp phải Anh Vũ hầu, hơn nữa còn dây dưa

không ngớt chính là vì quan hệ đến hắn. Mà lúc này đến phiên hắn có thể

vì tiểu đệ mà đối kháng lại.



Ân oán cừu sát của giới tông phái sớm hay muộn cũng liên lụy đến người

nhà. Phương Vân tuy rằng cực lực dự phòng nhưng cũng không tránh khỏi.

Đối với một ngày này hắn cũng đã sớm dự đoán trước nhưng thật không ngờ

nó lại đến nhanh như vậy.



“ Các ngươi muốn gì?”



Phương Lâm ngẩng đầu lên nhìn hai người hỏi. Thần thái hắn lúc này lại vô cùng bình tĩnh.



“ Hừ!”



Cổ Ma tông chủ hừ lạnh một tiếng, trong lời nói tràn ngập sát ý, huyết tinh:



“ Trên người đệ đệ ngươi có một kiện pháp khí có thể ẩn dấu khí tức.

Chúng ta không tìm thấy được hắn nên chỉ có thể tới tìm ngươi. Không ai

có thể giết người của liên minh ma đạo ta mà không phải trả giá. Ta đã

thật lâu không có hạ thấp thân phận giải thích với một vãn bối như

ngươi. Chỉ có ngươi là người đầu tiên được hưởng đãi ngộ này.”



Cổ Ma tông chủ dừng lại một chút, lấy ánh mắt như nhìn người đã chết nhìn Phương Lâm.



“ Yên tâm. Ngươi có rất nhiều nghi hoặc, mấy vấn đề này có thể đi hỏi đệ đệ ngươi. Ta sẽ tự mình đưa ngươi đi gặp hắn. Ngươi là người đầu tiên

đi gặp hắn.”



Thanh âm vừa dứt, sắc mặt Cổ Ma tông chủ chợt trở nên vô cùng dữ tợn,

khủng bố, tràn ngập huyết tinh. Tay phải nâng lên, hư không vặn vẹo, quy tắc vô hình chợt hóa thành một thanh cự nhận màu trắng chém thẳng vào

đầu Phương Lâm.



“ Ngươi là huynh đệ của Phương Vân, trước cứ dùng đầu ngươi huyết tế Phệ Ma tông chủ đi.”



Bên trong hư không, Phương Vân đang từ Ai Hào Đại Thâm Uyên phản hồi trở lại trung thổ thần châu. Ngay khoảng khắc sắp tiến vào trung thổ thần

châu, chân khí thể nội hắn bỗng nhiên không khống chế được khiến hắn ngã lộn nhào từ không trung xuống dưới, trong lồng ngực trào dâng lên huyết khí, bên trong đầu trở thành một mảnh hỗn loạn.



Trong lòng trống rỗng, tựa như sắp mất đi cái gì đó.



“ Không tốt, có người đối phó với thân nhân ta.”



Trong nháy mắt sắc mặt Phương Vân đại biến. Đối với loại biến hóa này

hắn rất quen thuộc. Lúc trước phụ thân gặp nạn hắn đã trải qua một lần

nhưng may mắn là phụ thân hắn vẫn còn sống. Lúc này đây cảm giác đó còn

mãnh liệt hơn nhiều. Nói cách khác hung hiểm lần này hơn xa so với lần

trước phụ thân hắn gặp phải.



“ Ông!”



Phương Vân nhắm hai mắt lại, rất nhanh sau đó hắn liền mở mắt ra, kinh hô lên một tiếng:



“ Đại ca!”



Tinh thần ấn ký Phương Vân hạ trên những người khác cũng chỉ bình thường, chỉ có trên người đại ca hắn là như có như không.



Loại biến hóa này rất nhỏ, nếu không có tâm cảm ứng căn bản không phát

hiện được. Vừa rồi nếu không phải nhất thời khí huyết sôi trào, Phương

Vân căn bản là không thể phát hiện được.



Thủ pháp đối phương phi thường chu đáo, trước đó sử dụng bí thuật cách

ly khí tức của hai người mà không trực tiếp động thủ. Nếu không phải

Phương Vân vừa đạt tới cảnh giới Truyền Kỳ chỉ sợ ngay cả điểm biến hóa

nhỏ này cũng không phát hiện được.



“ Mặc kệ là ai, nếu dám đụng đến đại ca ta, ta thề sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn.”



Trong nháy mắt cả người Phương Vân trở nên băng lãnh, trong mắt là một mảnh huyết quang, thần thái trở nên vô cùng dữ tợn.



Long có nghịch lân, xúc chi tất nộ.



Giờ khắc này Phương Vân giống như bị động tới nghịch lân, bộc phát ra

sát khí vô cùng vô tận, thú tính hung mãnh đáng sợ tản ra xung quanh.



“ Sát!”



Sát khí đáng sợ hóa thành cột sáng kinh thiên động địa xông thẳng lên

trời. Trong phạm vi ngàn dặm, không gian như bị cỗ sát khí bàng bạc trực tiếp phá toái.



Hào quang chợt lóe, thân hình hắn liền biến mất vô ảnh vô tung, hướng về địa phương có cảm ứng cuối cùng với Phương Lâm mà lao đi.