Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 994 : Hành Tung Phương Vân ( Hạ )
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
Không thể nghi ngờ là Phương Vân đã tới chậm một bước. Nếu sớm tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên nói
không chừng có thể vừa lúc gặp được phụ thân hắn.
Nhưng nếu nói hắn sớm tiến vào, dưới tình huống lúc ấy căn bản không có
năng lực tự bảo vệ mình, càng không nói tới khả năng trợ giúp Phương
Dân.
Duy nhất làm cho hắn an tâm một chút đó là trên người phụ thân hắn có
chiến giáp Vũ Đế. Đây là chiến giáp của tổ tiên bọn họ, thượng cổ Đại Đế Vũ. Hẳn là nó có chỗ đặc thù, có thể trợ giúp phụ thân hắn ở thời khắc
nguy cấp.
“ Trước cứ về đã. Phụ thân đã bảo không nói chuyện này cho bất luận kẻ
nào. Không biết bất luận kẻ nào này có bao gồm cả mẫu thân hay không
nữa?”
Phương Vân thở dài, khống chế không gian lực trực tiếp hướng về trung
thổ thần châu. Trong nháy mắt hắn đã biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn cũng không phát giác ra, ở thời điểm hắn vừa rời đi, ở sâu trong Ai
Hào Đại Thâm Uyên luôn có hai ánh mắt lặng yên chăm chú nhìn vào hắn.
“ Thế nào…ngươi kiên trì không đi gặp nó sao?”
Ở sâu trong không gian đoạn tầng, một người một kiếm huyền phù trong hắc ám. Kiếm dài ba thước nhìn cực kỳ mỹ lệ. Toàn thân lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa, uy áp thuần khiết, nhân từ, khí tức cao quý. Chuôi kiếm này
giống như đúc với thánh kiếm vạn dặm mà Phương Vân nhìn thấy khi trước,
chỉ là hình dạng đã thu nhỏ đi nhiều. Chính là do chuôi kiếm hoàng kim
này biến hóa mà thành.
“ Không gặp.”
Trường kiếm nằm trong tay một nam tử, thân hình khôi vĩ, một thân hầu
phục chắp tay mà đứng, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức uy nghiêm, bá
đạo.
Nếu Phương Vân nhìn thấy hắn tất sẽ kinh hô không thôi. Đây là phụ thân
hắn như trong tin tức lưu lại là đã ly khai, Tứ Phương hầu Phương Dận
của vương triều Đại Chu.
Lúc này Phương Dận so với lúc ở Man Hoang đại chiến như cách biệt một
trời một vực. Trên người hắn hiển lộ ra một cỗ khí tức như hải triều
mênh mông. Pháp tắc đại địa ẩn hiện trên người hắn không ngừng phun ra
nuốt vào, liên tục khởi động.
Phương Dận lẳng lặng mà đứng tựa như một tòa cự phong vắt ngang bên trong hư không, tuyên cổ bất động.
“ A! Ta thật có chút tò mò. Lấy thực lực hiện tai của ngươi, hơn nữa
được ta giúp đỡ lại kiêng kỵ với Nhân hoàng như vậy. Cái này làm ta rất
là tò mò.”
Hoàng kim thánh kiếm hơi chút hiếu kỳ nói.
“ Không có gì kỳ lạ. Nếu ngươi thật muốn gặp hắn, hẳn về sau sẽ có cơ hội. Nhưng không phải là hiện tại.”
Phương Dận thản nhiên nói rồi hướng phía bên ngoài rời đi. Thân hình hắn dần dần mơ hồ như bước vào một không gian khác.
“ Nga.”
Hoàng kim thánh kiếm có chút đăm chiêu nhưng cũng không nói tiếp. Thân
kiếm run lên lập tức theo Phương Dận hướng bên ngoài Ai Hào Đại Thâm
Uyên lao đi.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức hai người đã hoàn toàn biến mất khỏi Ai Hảo Đại Thâm Uyên.
“ Ngươi bảo ta đem viên tinh thể thời gian kia tới bên người Phương Vân. Loại đồ vật này cho dù là một cự đầu sống đã lâu cũng căn bản là không
chịu nổi. Ngươi cứ như vậy mà khẳng định hắn có cách thu lấy sao?”
“ Ân.”
Thanh âm hai người hoàn toàn tiêu thất.
Ngay khi hai người vừa biến mất không lâu, một đạo hào quang vượt qua
tầng tầng lớp lớp không gian xuất hiện ở Ai Hào Đại Thâm Uyên. Đó là một người có mái tóc thật dài màu đen mơ hồ tỏa ra hào quang.
Người này tung một quyền thật mạnh vào không trung, kim quang sáng ngời xuất hiện liên tục cho đến khi hắn hạ xuống đất.
Đây là một gã thân mặc hoàng bào, toàn thân tỏa ra long khí. Hoàng bào
màu vàng vũ động, lập tực một cỗ ý thức cực kỳ mạnh mẽ quét ngang toàn
bộ Ai Hào Đại Thâm Uyên, một lúc sau mới thu trở lại.
“ A! Trẫm đã tới chậm sao?”
Hóa thân của Nhân hoàng nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt hiện lên vẻ
tươi cười sâu xa. Thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất vô ảnh vô
tung.
Sau một lát lại có mấy đạo thân ảnh toát ra khí tức cường đại liên tiếp
xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi. Sau một hồi đã không thấy ai xuất
hiện nữa, tất cả lại trở về một mảnh yên tĩnh.