Hoàng Tộc Đại Chu
Chương 1007 : Trận Chiến Thiên Ngao (1)
Ngày đăng: 12:37 18/04/20
Thời gian từng ngày trôi
qua, chiến thư của Phương Vân vẫn thu hút được sự chú ý của cả thiên hạ. Thế nhưng thời gian ba tháng, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn.
Cả thiên hạ ra sao thì vẫn như vậy!
Chiến thư của Phương Vân chỉ là thứ thu hút nhất trong loạn triều thiên
hạ mà thôi. Cùng với một cường giả tà đạo bị tô tỉnh của tám nghìn quân
hậu bị trong thành Tương Nam, toàn bộ huyết tế, xung đột giữa tông phái
và triều đình lại nổi lên, công văn từ phòng quân cơ bay đi như lá rụng
khắp cửu châu.
Thế nhưng, máu chảy và tàn sát không chỉ dừng lại ở triều đình và tông
phái. Giữa các thế lực tông phái lớn cũng không phải là một tấm thiết
bản, Thiên ma tông chủ khi Phương Vân xung kích Mệnh tinh đã tấn công
Liệt thiên tông chủ. Hai phái chính thức rạn nứt. Đồng thời, giữa tông
phái và thế lực thượng cổ cũng không phải là không một khối thống nhất.
Và võ giả thượng cổ và võ giả trung cổ cũng xung đột liên miên, tàn sát
lẫn nhau.
Đại quân chinh phạt của triều định bận rộn dập lửa khắp nơi, truy bắt
tu sĩ tà đạo, tần xuất hành động đã tới bước chưa từng thấy! Mỗi ngày,
có cuộc tàn sát cảu bình dân, cũng có sự tranh đấu của võ giả, còn có sự truy sát của triều đình. Thần châu đại địa hoàn toàn bị máu và sát khí
bao trùm.
Thế nhưng, những điều này đã không còn liên quan đến Phương Vân nữa.
Phương Vân triệt để bế quan lục thức, chìm vào trong luyện tập. Ngoài
Yên thị mị hành, đến Triệu Bá Ngôn cũng không liên hệ được với Phương
Vân nữa.
Cho dù như thế nào, chiến thư của Phương Vân cũng đúng là đã phát huy
tác dụng. Liên minh ma đạo không còn phái người dến Di hoang, truy sát
rắc rối của Phương Lâm. Áp lực của Hoắc Khứ Bệnh cũng nhờ đó mà giảm nhẹ đi không ít.
"Hoắc tướng quân, ngài nói Phương Vân hiện đang làm gì? Thời gian ba
tháng có thật có thể giúp hắn đánh bại Huyết ma tông chủ không?"
Trong quân doanh Đại Chu ở Di hoang, thập tam thái tử Lưu Triết và Hoắc
Khứ Bệnh ngồi cạnh nhau, ở giữa có một cái hỏa lư nhỏ, đang dùng để hâm
rượu.
Hoắc Khứ Bệnh trầm ngâm không nói, ánh mắt hiện lên thần sắc lo âu, hồi
sau mới nói: "Giữa Truyền kỳ cảnh giới và Địa hồn cảnh giới, tồn tại
liên quan gì đến võ công cả, hoàn toàn là một thứ ý chí tinh thần xuất
phát từ nội tâm.
"Đã đến lúc rồi sao?"
Đôi mắt nhắm chặt mở ra, giờ khắc đó cả đại điện sáng bừng lên như ban
ngày, giống như vô số thái dương bùng phát ra toàn bộ năng lượng. Giờ
khắc đó, Yên thị mị hành cảm thấy mình bị bao vây bới một đại dương vô
biên chí dương chí cương, một ý thức cường đại phóng ra từ trong đại
dương đó, sức mạnh này khiến ả có cảm giác nghẹt thở.
Thế nhưng quang mang đó vừa xuất hiện đã biến mất, Yên thị mị hành thậm
chí còn chưa kịp tỉnh lại, Phương Vân đã khôi phục lại bình thường.
Trong đại điện lại u ám như ban đầu.
Phương Vân ngồi trên đại điện, từ một pho tượng không sinh khí trở lại
thành một cơ thể sống. Hắn thu lại khí tức, yên lặng ngồi trên bảo tọa.
So với ba tháng trước, khí tức toàn thân hắn hiển nhiên đã khác nhiều.
Nhưng thực lực thực sự lại không thể nào nhìn ra được.
Nhờ Thiên địa vạn hóa chung che giấu, Yên thị mị hành cũng không thể
nhìn thấy, thực lực của Phương Vân hiện tới mức độ nào. Từ hai tháng
trước, giúp Phương Vân luyện hóa Vô lân tà hoàng tầng thấp nhất của
Thiên địa vạn hóa chung, tiến độ của Phương Vân đã không phải là điều
Yên thị mị hành có thể biết được nữa.
Nhưng Yên thị mị hành rất rõ, Phương Vân không đột phá tới Địa hồn cảnh
giới, từ Truyền kỳ tới Địa hồn đâu có đơn giản như vậy. Đối với Thiên
ngao phong, Yên thị mị hành luôn lo lắng, thế nhưng không hiểu tại làm
sao, khi thấy Phương Vân mở mắt, mọi lo lắng của ả đều biến mất. Thay
vào đó là một niềm tin mù quáng lớn lao.
Yên thị mị hành chớp mắt, nhanh chóng ý thức được thực tế, mình vô hình
chung đã bị Phương Vân ảnh hưởng từ trong ra ngoài. Điều này đối với
người luyện mị công như ả là không thể hiểu được, ả chỉ nghe thấy Phương Vân điềm đạm nói: "Đi thôi, chúng ta cũng nên xuất phát rồi. Nhưng
trước đó, ta còn vài chuyện phải làm"
Vừa dứt lời, cơ thể Phương Vân đã biến mất tăm mất tích khỏi đại điện...