Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1006 : Chấn Động Thiên Hạ

Ngày đăng: 12:37 18/04/20


"Phụ thân!"



Minh vương thái tử lắc đầu, thầm nghĩ: "Không biết tại sao, mình là

thường cảm thấy tên tiểu tử này dường như còn có lá bài nào khác. Lần

thách chiến này, không đơn giản như bề ngoài của nó"



Nếu là trước kia, Minh vương thái tử ắt sẽ vô cùng hân hoan trước kết

luận này của phụ thân. Nhưng giờ, Minh vương thái tử lại đứng đối diện

với Minh tông tông chủ.



Vực sâu bi thương không phải là lần đầu tiên Minh vương thái tử gặp mặt

Phương Vân, trước đó, cùng từng gặp qua một số lần, giờ nghĩ lại, cường

giả thần bí xuất hiện trong thế giới Minh vương cướp đi Hư không quả

thực, khí tức trên người hắn có vài phần giống Phương Vân.



Minh vương thái tử khá nghi ngờ, người cướp Hư không quả thực do tâm

tạng bảy đời Minh vương hóa thành chính là Quán quân hầu Đại Chu này

Phương Vân.



Với tính cách của Phương Vân, vốn không nghĩ đến những điều này, nhưng

vào phút cuối cùng, khi Phương Vân bộc phát ra sức mạnh kinh thiên, đối

phó với tà vật cường đại đó, Minh vương thái tử đột nhiên tỉnh ngộ ra.



Đặc biệt là, vào phút cuối cùng, khi mà mọi người sắp bị hủy diệt, chợt

thánh kiếm Vạn lí xuất hiện, Minh vương thái tử càng hiểu rõ hơn, sự coi thường Phương Vân đã hoàn toàn biến mất.



Trên người con người trẻ tuổi hơn cả mình này, Minh vương thái tử đã cảm thấy một khí vận dị thường, bồng bột!



Khi một người đối diện với cục diện sinh tử, nhưng lại có thể gặp dữ hóa lành, tìm được đường sống trước cái chết, khi đó là trùng hợp, mà cũng

là may mắn!



Nhưng nếu hết lần này tới lần khác thoát được thì không còn là ngẫu nhiên và trùng hợp nữa.



Đó đã biến thành may mắn rồi, chỉ có khí vận cường đại mới có thể hết lần này đến lần khác gặp dữ hóa lành.



Không hề nghi ngờ gì, trên người Quán quân hầu trẻ tuổi tên là Phương Vân này có một khí vận cường đại!



"Giờ nghĩ lại, thế giới Minh vương, khi cái người đó đoạt Hư không quả

thực đi, không gian chi lực thi triển ra có nhiều điểm giống nhau đến kỳ lạ. Vốn ta tưởng rằng, đó là cường giả thần bí nào, nhưng từ sau lần

đó, không truyền ra người nào có được Hư không quả thực. Nay nghĩ lại

chắc chắn là giả dạng rồi"



Minh vương thái tử không hề biểu hiện ra mặt, nhưng trong đồng tử, hung

quang sáng lên: "Phương Vân à Phương Vân! Nếu người đó đúng là ngươi,

thì ngươi đúng là phạm phải tội chết rồi!"



Nếu sự thực đúng như vậy, thì đoán về trước nữa, Minh vương thái tử thậm chí còn nhớ đến chuyện hàng mấy năm trước, lần đột nhập vào chiến

trường thượng cổ. Sơn mạch đó vị đổ, khiến quả trứng Tà thần mà Kế Mông

thủ hộ, trong trận đấu, chợt bị người ta hút sạch trở nên rỗng không.

Nay nhờ lại trong danh sách thủ hạ mà thập tam thái tử Lưu Triết mang

theo có Phương Vân.


thanh y đứng cô độc trong thái miếu, ngẩng mặt lên trời, mạc nhiên thở

dài.



Thế nhưng, cho dù có bao nhiêu người chú ý đến sự thay đổi vương triều,

hưng thịnh biến hóa, nhưng đối với một thiếu nữ mà nói, thế giới của cô

vĩnh viễn không thay đổi, vĩnh viễn chỉ có một khoảng trống nhỏ hẹp.



Tây nam Đại Chu, trên núi Thiên ma hùng vĩ, một người đàn ông thanh ý

khí thế hùng hồn và một thiếu nữ nhỏ ngồi song song bên bờ vách, nhìn ra xa xăm.



Trên đỉnh núi, gió to cuồn cuộn, thổi qua cơ thể thiếu nữ, làm cô thấy

rùng mình vì lạnh, cô quay lại nói với người đàn ông thanh y bên cạnh:

"Cha, chẳng nhẽ thực sự không có cách nào sao?"



"Thực sự là không có cách nào sao?" Một câu hỏi tu từ bình thường, nhưng lại khiến cho người đàn ông bên cạnh chìm vào trong suy tư, một lần,

hai lần, ba lần...



Lần xung kích mệnh tinh mấy tháng trước, hắn đã ra tay một lần rồi. Lần

đó, khiến cho quan hệ giữa Liệt thiên tông và Thiên ma tông căng thẳng. Điều này đã vượt quá huy từ của một số thái thượng trưởng lão rồi, nếu

còn ra tay một lần nữa ư? Hắn cũng không biết nữa.



Cái danh Hỗn độn lão tổ chấn động thiên hạ. Thời thượng cổ, chỉ kém Kiếm tông tông chủ, còn liên minh ma đạo, lại càng tập trung được những thế

lực lớn ma đầu khắp thiên hạ. Thiên ma tông tuy lớn, nhưng cũng không có tư cách chống chọi với mấy thế lực lớn.



Trận chiến Thiên ngao đã truyền đi khắp nơi. Khác với lần mệnh tinh

trước, hai bên địch ta lần này vô cùng rõ ràng, giúp bên nào là địch bên đó.



Trong trận chiến này, nếu mình ra tay thì sẽ ra sao?



Thiên ma tông chủ không biết, cõ lẽ hắn sẽ bị sự phản đối trong tông, có lẽ Thiên ma tông sẽ bị diệt vong, cõ lẽ Phương Vân có thể sống sót,

nhưng cũng có thể không sống qua được. Hắn không biết nữa!



Là tông chủ một phái, có lúc, không thể chỉ nghĩ đến cảm nghĩ và lợi ích của mình, quan trọng hơn là cả tông phái.



Thiên ma tông chủ trầm mặc hơn.



Trên vách núi, một khoảng vẳng lặng, chỉ có tiếng gió, chỉ có sự tĩnh

lặng vô thanh, đối với thiếu nữ mà nói lại là một sự sắc nhọn vô hình

khác.



Cảm thấy sự trầm tịch, thế là thiếu nữ hiểu ra, cô khẽ thở dài, cô nói

nhỏ: "Cha, nếu con không sống được đến mùa xuân ấm áp năm sau, thì hãy

chôn con trên Thiên ngao phong nhé. Con muốn ở đó, cùng hắn ngắm đoạn

hồng mãn sơn...



Người đàn ông thanh y rùng mình, chợt cảm thấy mũi cay cay, trong lòng

như bị châm một mũi kim, đau đớn vô cùng, hắn quay mặt lại. Trong tiếng

gió rít, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ.



"Con à, cha hứa với con..."