Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 1005 : Chiến Thư Của Phương Vân

Ngày đăng: 12:37 18/04/20


"Xem ra hầu gia sóm có kế hoạch rồi"



Triệu Bá Ngôn thầm nghĩ, nghĩ tới đây, trong lòng thấy nhẹ nhõm: "Thuộc hạ tuân mệnh"



"Triệu Bá Ngôn, truyền mệnh lệnh của ta, ba tháng sau, quán quân hầu Đại Chu sẽ độc mã đi săn hưu viên ngoại, thiên ngao phong trong một nghìn

dặm, tĩnh hầu thiên hạ anh hùng. Người của liên minh ma đạo muốn báo thù của Phệ ma tông chủ thì cứ đến đi! Đây là cơ hội cuối cùng ta cho

chúng!"



Ánh mắt Phương Vân lấp lánh, cơ thể cao lớn chợt rung lên, phát ra khí

tức ghê người. Hắn ngồi cao trên đại điện, gương mặt tuấn tú, u ám buồn

bã xen kẽ. Trong ánh mắt đó lộ ra từng đạo tinh mang, xuyên qua tầng

tầng hư không, nhìn về một nơi xa hư không cách đó hàng nghìn dặm.



"Đại nhân!!"



Triệu Bá Ngôn tâm thần chấn động, chợt ngẩng đầu lên nhìn Phương Vân.

Thế nhưng ánh mắt chỉ thấy nhãn thần của Phương Vân như một chân long,

đi xa mãi trong hư không, không có ở nơi này.



Chiến thư! Đây chính là chiến thư!



Triệu Bá Ngôn căn bản không ngờ rằng, Phương Vân lại có một quyết định

liều lĩnh như vậy. Đây gần như là thách đấu với mọi ma đạo thượng cổ.

Nhưng Phương Vân đã ra quyết định thì hắn tất nhiên không nên phản đối.



Triệu Bá Ngôn há miệng, dường như phải trải qua sự đấu tranh tâm lý dài

đằng đằng, miệng mới đóng lại, khó khăn lắm mới nhả được vài chữ: "Vâng, thưa Hầu gia!"



Đây là canh bạc vận mạng, chứ không phải là vấn đề của mình Phương Vân.

Nếu Phương Vân ngã xuống, thì hắn và Thiêu thân mấy chục vạn năm xây

dựng sẽ sụp đổ. Mọi thứ liên quan đến Phương Vân đều sẽ hóa thành mây

khói!



Thế những tất cả những điều này đều không có cách nào tránh được. Đây là khảo nghiệm và lột xác mà bất kỳ thế lực nào đi trên con người cường

đại không thể tránh khỏi!



Quang mang sáng lên trong đại điện, một cánh cửa không gian hình vòm

hiện ra, Triệu Bá Ngôn lập tức biến mất trong đại điện Hắc ám.



Triệu Bá Ngôn vừa rời khỏi cả đại điện lập tức chìm vào yên lặng.




Nói rồi Huyết ma tông chủ đứng dậy, phất áo đi ra, phía sau, Đại hư ma

tông chủ cười cổ quái, cho dù Huyết ma tông chủ lựa chọn thế nào, thì

đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.



Minh tông.



Khi chiến thư của Phương Vân đến Minh tông, dù là Minh tông tông chủ quy nghĩ sâu xa cũng không khỏi chau mày.



Ý của hắn là mượn chuyện của Phệ ma tông chủ gây phiền phức cho con

đường võ đạo của Phương Vân, nhưng không ngờ Phương Vân lại phản ứng

kịch liệt đến vậy.



Vực sâu bi thường, Minh tông tông chủ ẩn mình, biết rõ cái chết của Phệ

ma tông chủ. Dù chuyện này không phải không có liên quan đến Phương Vân, nhưng Minh tông tông chủ rất rõ, với thực lực của Phương Vân, không đủ

để giết chết Phệ ma tông chủ.



Phương Vân nếu ẩn mình, dựa vào sự bảo vệ cua nhân hoàng thì người của

liên minh ma đạocũng không làm gì được, chỉ cần chịu đựng qua sóng gió

là lại có thể ung dung tự tại, nhưng giờ...



"Người thanh niên này, rốt cuộc là nghĩ gì vậy?" Minh tông tông chủ chau màu, rất ít người trẻ tuổi mà ông không rõ. Nhưng biểu hiện của Phương

Vân trong vực sâu bi thương lại khiến ông phải nghĩ lại. CHỉ là, ông

không hề cho rằng Phương Vân lại có thực lực thách chiến liên minh ma

đạo.



"Phụ thân, Phương Vân này, chẳng nhẽ lại có con bài bí mật nào sao? Dám

thách chiến Huyết ma tông chủ?" Minh vương thái tử e dè nói.



"Không thể nào, Địa hồn cảnh giới không thể coi thường, nếu chỉ là võ

giả Địa hồn cấp Sơn hà, hắn có lẽ còn có cơ hội, nhưng Huyết ma tông chủ lại là võ giả động thiên cấp. Ba ma đạo tông chủ, hắn có thể sống đến

cuối cùng đã là may lắm rồi. Hơn nữa một khi thách chiến, cho dù Phương

Vân có con bài gì, Huyết ma tông chủ còn có nhiều chiêu bài hơn. Trận

thách chiến này, Đế ma tông không thua được, liên minh ma đạo cũng không thua được. Chuyện này dù là phục thù, đồng thời là lập uy. Phương Vân

tuyệt đối không có may mắn đâu!



Minh tông tông chủ nói, là chưởng môn của Minh tông, thân phận địa vị và kinh nghiệm giang hồ của hắn, khiến cho con mắt của hắn khác người.



Trận chiến này, nhìn thế nào cũng chỉ là một người trẻ tuổi mu muội tìm đến cái chết mà thôi.