Hoạt Sát

Chương 27 : Nghiệp tình độc ngôn

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Trung Quân bước vào gian loan phòng. Y cảm nhận trái tim mình đập rộn trong lòng ngực. Hà Bội Bội ngồi trên tràng kỷ, đầu vẫn phủ tấm vải lụa che chân diện.



Trung Quân bước đến bên nàng.



- Nương tử...



Trung Quân vừa nói vừa từ từ lột bỏ chiếc khăn lụa phủ mặt Bội Bội. Y ngắm nhìn Bội Bội.



Nàng cũng nhìn lại Trung Quân bằng ánh mắt ướt tình.



Trung Quân mỉm cười nhỏ nhẻ nói:



- Bội Bội! Cuối cùng thì Lâm huynh cũng đoạt lại được muội.



Y bưng bầu rượu chuốc ra chén, rồi nói:



- Huynh và muội cùng uống rượu giao bôi.



Nàng khẽ gật đầu.



Lâm Trung Quân đặt áp chén rượu vào môi nàng.



Nhắp một ngụm nhỏ, nàng nhìn lên Trung Quân nói nhỏ nhẹ:



- Đến lượt tướng công.



Trung Quân cười mỉm, rồi dốc cả chén rượu vào miệng. Y chuốc tiếp rượu ra chén rồi nói:



- Nương tử! Nàng có vui không?



Bội Bội khẽ gật đầu:



- Vui lắm, thiếp không ngờ có được ngày hôm nay. Nhưng tưởng đâu trong kiếp này Bội Bội chẳng bao giờ có được thời khắc trọn tình với Trung Quân nữa.



Nàng nói rồi lệ rịn ra ngoài khóe mắt.



Trung Quân dốc chén rượu vào miệng rồi nói:



- Xem kìa! Ngày hoan hỷ của ta và muội, sao muội lại khóc. Phải chăng nương tử khóc vì vui chứ không vì buồn?



Trung Quân ngồi xuống bên cạnh nàng. Y choàng tay qua sau vai Bội Bội.



Nàng nép đầu vào vai Trung Quân, nhỏ nhẻ nói:



- Bội Bội chỉ tiếc...



Trung Quân vuốt ve bờ vai nàng.



- Nàng tiếc gì?



Bội Bội ngẩng lên nhìn Lâm Trung Quân.



- Chàng có nghĩ đến sự trong trắng của thiếp. Sự trong trắng mà thiếp đã đánh mất không còn trinh nguyên để dâng hiến cho chàng.



Trung Quân lắc đầu trong khi lệ lại trào ra khóe mắt của Bội Bội. Trung Quân thấm những giọt lệ đọng trên khóe mắt nàng.



Nàng đừng nói vậy. Với Trung Quân, ta chỉ nghĩ đến một điều duy nhất, đó là ta yêu muội. Ta yêu muội nhiều lằm. Với Bội Bội, Trung Quân chỉ có tình yêu thôi.



Y nâng cằm nàng:



- Nương tử đừng nghĩ đến chuyện trong trắng hay không trong trắng. Xét cho cùng tất cả là lỗi ở ta...



Nụ cười mỉm nở trên môi Trung Quân. Nụ cười của y biểu lộ sự mãn nguyện và hoan hỷ.



Nàng nép sát vào người Trung Quân.



Trung Quân nói:



- Ta chỉ tiếc một điều.



- Chàng tiếc gì?



- Trong ngày hoan hỷ của chúng ta lại không có Trương đệ đệ. Đó là sự thiếu vắng nhất.



Buông một tiếng thở dài, Trung Quân nói tiếp:



- Không biết hiện tại Trương đệ đệ đang làm gì. Phải chi hôm nay có Trương Quảng, ta sẽ vui biết chừng nào.



Nàng mỉm cười:



- Không có Trương thiếu hiệp, ngày song hỷ của thiếp và chàng không được trọn vẹn lắm phải không? Sau này gặp lại Trương thiếu hiệp, thiếp sẽ thay chàng bái tạ Trương thiếu hiệp.



Trung Quân gật đầu:



- Nếu không có Trương Quảng, làm sao huynh và muội có ngày hôm nay. Ta mãi mãi là một Vô Ảnh Tử Kiếm gieo sát nghiệp trên cõi đời này.



- Còn thiếp...



Trung Quân bịt miệng Bội Bội:



- Nương tử, đừng nhắc đến chuyện ngày xưa nữa. Đêm loan phòng, ta chỉ biết đến hiện tại mà không bao giờ muốn quay về quá khứ dĩ vãng.



Trung Quân với tay bưng cả bầu rượu. Y dốc lên miệng tu luôn một ngụm dài.



Bội Bội nhìn Trung Quân.




Bội Bội lắc đầu:



- Bội Bội không biết.



Dạ Minh hừ nhạt một tiếng.



- Làm sao không biết được. Tâm địa của Bội Bội như rắn rết sao lại không biết chứ.



Lâm ca ca giết Hoàng Kim trang chủ Quang Thun, đúng ra Bội Bội tỷ tỷ phải biết và không chấp nhận ngày hoan hỷ này. Nhưng Bội Bội vẫn làm ngơ, giả vờ như không biết để thỏa mãn dục tính và có được chức vị phu nhân của Trung Nguyên tiêu cục.



Bội Bội lắc đầu:



- Bội Bội không có ý đó đâu.



- Chẳng ai có thể tin được lời nói của tỷ tỷ đâu. Làm sao Dạ Minh tin lời của một kẻ gian trá và bội bạc như tỷ tỷ được. Dạ Minh còn nghĩ không biết chừng nào Bội Bội tỷ tỷ sẽ đưa người khác về đây lấy Lâm ca ca rồi ôm đàn theo về với đệ tam nhân đây.



Lệ trào ra khóe mắt Bội Bội:



- Bội Bội không phải là người như vậy.



- Người như vậy hay không thì chỉ có Bội Bội biết mà thôi. Bội Bội có thể gian trá giấu được Lâm ca ca nhưng hành động kia không thể qua mắt được thiên hạ. Sự bỉ ổi của Bội Bội sẽ mãi mãi là vết nhơ cho Trung Nguyên tiêu cục. Là một vết nhơ cho họ Lâm.



Dạ Minh buông tiếng thở dài:



- Lâm ca ca sẽ không bao giờ ngẩng mặt lên được khi bên cạnh Lâm ca ca là ả đàn bà gian trá và bỉ ổi. Tại Hàm Đan này, Lâm ca ca sẽ còn mặt mũi nào nhìn thiên hạ. Một thời gian ngang dọc của Vô ảnh tử kiếm, chỉ vì Bội Bội tỷ tỷ mà mãi mãi gục đầu dưới sự dè bĩu của thiên hạ.



Bội Bội bật khóc thổn thức. Nàng ôm lấy mặt, vừa khóc vừa nói:



- Dạ Minh, đừng nói nữa. Muội hãy cho Bội Bội biết phải làm gì để chứng tỏ sự trong sáng của mình với Lâm huynh. Ta phải làm gì để Lâm ca ca không hổ thẹn.



Dạ Minh mỉm cười nhỏ nhẻ nói:



- Muội nghĩ. Tỷ biết phải làm gì, Lâm ca ca có nhìn mặt được mọi người hay không là do tỷ tỷ. Tỷ tỷ có phải là một dâm phụ hay không là do tỷ.



Nàng đặt tay lên vai Bội Bội:



- Tỷ hãy hành động cho xứng đáng là người yêu của ca ca.



Nàng vừa nói vừa với tay lấy sợi dây lụa thắt lưng của Bội Bội đặt vào tay Bội Bội.



Dạ Minh nhỏ nhẻ nói:



- Tỷ có cần di bút cho Lâm ca ca không? Dạ Minh sẽ mài mực cho tỷ tỷ.



Nắm lấy sợi lụa thắt lưng, Bội Bội nhìn Dạ Minh bằng ánh mắt ràn rụa lệ:



- Dạ Minh muốn tỷ tỷ chết sao?



- Quyết định là tỷ. Lâm ca ca có phải là nam tử hán đại trượng phu trong mắt thiên hạ hay không là do tỷ. Tỷ có xứng đáng với tình yêu của Lâm ca ca hay không cũng là do tỷ.



Dạ Minh buông tiếng thở dài:



- Có hành sự như vậy, Quang Thun trang chủ mới có thể siêu thoát. Hay tỷ muốn là người bỉ ổi, đê tiện sống với Lâm ca ca, người đã lấy mạng tướng công của tỷ tỷ?



Nàng nhếch môi dè bĩu nói:



- Thiên hạ sẽ nhìn Lâm ca ca và tỷ như thế nào nhỉ? E rằng ngay cả Dạ Minh cũng chẳng dám nhìn mặt tỷ tỷ. Bởi khuôn mặt của tỷ trở thành biểu tượng của sự bỉ ổi và trơ trẽn, gian trá và đê hèn.



Bội Bội cắn răng vào môi dưới. Nàng lắc đầu:



- Dạ Minh đừng nói nữa.



- Muội sẽ không nói nữa.



Bội Bội bật khóc nghẹn ngào. Nàng nhìn về phía đôi bạch lạp lập lòe, thống khổ nói:



- Ông trời... Tại sao lại như vậy?



Dạ Minh choàng tay qua vai Bội Bội. Nước mắt rịn ra khóe, nhỏ nhẻ nói:



- Bội Bội tỷ tỷ... Đó là cách duy nhất Lâm ca ca mới mãi mài tôn thờ và yêu tỷ tỷ. Nếu tỷ không hành động như vậy, một ngày kia, Lâm ca tất sẽ có sự thay đổi, và tỷ còn đau khổ hơn nữa. Thiên hạ nói một lần ca ca không tin, nhưng nói nhiều lần, người sẽ tin. Bấy giờ tỷ có muốn ra đi như hôm nay cũng không được.



Bội Bội nhìn Dạ Minh:



- Dạ Minh! Tỷ hiểu rồi. Nếu tỷ ra đi, muội hãy thay tỷ chăm sóc cho Lâm ca ca.



Dạ Minh gật đầu:



- Tỷ tỷ! Dạ Minh hứa sẽ chăm sóc cho Lâm ca ca chu đáo.



Bội Bội nấc nghẹn:



- Không ai cải được số phận cả...



Nàng nấc nghẹn rồi nói:



- Muội ra ngoài đi Dạ Minh lưỡng lự một lúc rồi nhún người xá.



- Muội cáo từ ra ngoài phục rượu cho Lâm ca ca và Trương công tử.



Bội Bội khẽ gật đầu.



Dạ Minh nhìn lại Bội Bội một lần nữa rồi mới quay bước trở ra. Bước đến ngưỡng cửa loan phòng, trên miệng Dạ Minh điểm một nụ cười mỉm đầy vẻ thỏa mãn.