Hoạt Sát
Chương 26 : Môn chủ thiên môn
Ngày đăng: 15:53 18/04/20
Ngày đầu tiên Trương Quảng lưu lại Thiên Môn, chàng được Môn chủ cho ngụ trong một tòa biệt lầu, tọa lạc bên bờ Hoàng Hà. Đây có lẽ là tòa biệt lầu đệp nhất ở trong khu vực tổng đàn Thiên Môn.
Sự trọng thị của môn chủ khiến Trương Quảng cũng phải tự nhủ thầm với mình:
"Thiên Môn môn chủ cần gì nơi mình?"
Mặc dù được đối xử rất chu đáo nhưng tuyệt nhiên Trương Quảng lại chưa được môn chủ Thiên Môn Đoàn Bất Quân cho diện kiến. Chính điều đó càng khiến cho chàng thắc mắc hơn.
Một đoàn nô nữ xuất hiện khi Trương Quảng vừa thả chân xuống tràng kỹ. Từng người một xếp hàng dọc chờ đến phiên mình thực hiện chức nghiệp của một nô nữ đối với Trương Quảng.
Người thứ nhất bưng chậu nước ấm có pha sẵn hương thơm đến đặt dưới chân Trương Quảng. Nàng ta cẩn thận rửa chân và rửa tay cho chàng.
Trương Quảng hỏi:
- Ai sai cô nương hầu hạ tại hạ?
- Môn chủ Nàng ta cẩn thận rửa tay chân cho Trương Quảng rồi lẳng lặng bưng thâu nước lui ra.
Đến người thứ hai đem đến một chiếc gương đồng đặt trước mặt Trương Quảng. Nàng ta cầm chiếc lược ngà cẩn trọng chải tóc rồi búi lại cho chàng. Gần như Trương Quảng chẳng động đến một ngón tay.
Đến người thứ ba thì đem đến một bộ trang phục đặt trên chiếc mâm đồng sáng ngời.
Lần này Trương Quảng phải hỏi:
- Cô nương có định thay y phục dùm tại hạ không?
- Đó là chức phận của nô nữ.
- Cô nương không để tại hạ tự thay cho mình chứ?
- Dạ không.
Trương Quảng gượng cười nói:
- Tại hạ không ngờ Môn chủ Thiên Môn lại xem trọng tại hạ như vậy. Môn chủ quá chu đáo với Trương Quảng nhưng không biết Trương Quảng có đáng hưởng những đặt ân như thế này không?
- Môn chủ lịnh bất cứ ai không chu toàn phận sự hầu hạ công tử đều bị gia hình.
- Có chuyện đó ư?
Nàng nô nữ gật đầu.
Nàng từ từ cởi bỏ tất cả trang phục cho Trương Quảng mà chẳng một chút thẹn thùng hay e dè. Thậm chí thao tác của nàng thật chuyên mực không thừa cũng không thiếu.
Sau đó nàng cẩn thận vận lại cho Trương Quảng một bộ trang phục mới tinh, được may bằng gấm Hàn Châu, thứ gấm nổi tiếng nhất Trung Nguyên.
Vận xong trang phục cho Trương Quảng, nàng lấy tấm gương đồng để chàng tự ngắm mình.
- Công tử có vừa ý không?
- Không có chỗ nào để chê trách được. Tại hạ chỉ muốn biết một điều.
- Công tử cứ nói.
- Lúc nàng thay đồ cho tại hạ, hẳn nàng có thẹn thùng chứ?
Nàng nhìn Trương Quảng, từ tốn nói:
- Nô nữ hành xử theo chức phận của mình. Không có gì thẹn cả. Chỉ sợ công tử không vừa ý với sự hầu hạ của nô nữ thôi.
Trương Quảng mỉm cười nói:
- Tại hạ lại nghĩ khác.
- Công tử nghĩ gì?
- Cô nương chăm sóc chu đáo với tại hạ như thế này. Mai mốt đây tại hạ rời Thiên Môn trở lại Kim Tiền Bang, thì chẳng biết còn ai chăm sóc cho tại hạ nữa.
Nàng nhỏ nhẹ nói:
- Công tử ở Thiên Môn, nô nữ phải có chức phận hầu hạ công tử. Đó là lịnh của môn chủ.
Trương Quảng đặt tay lên vai nàng:
- Hẳn cô nương đã từng hầu hạ những môn khách như tại hạ?
Nàng nô nữ lắc đầu:
- Dạ không, bình nhật nô nữ chỉ hầu hạ môn chủ thôi. Công tử là người thứ hai nô nữ hầu hạ.
- Môn chủ phái những nàng hầu của môn chủ đến hầu hạ tại hạ à?
Nàng gật đầu.
Trương Quảng nheo mày mỉm cười nói:
- Chuyện này đúng là khó tin đối với tại hạ đấy.
- Miễn công tử vừa ý là nô nữ mãn nguyện rồi.
- Tại hạ chẳng biết rồi đây sẽ tìm đâu ra những nàng hầu như cô nương.
Nàng im lặng không đáp lời chàng, mà chỉ hơi nghiêng người rồi nói:
- Nô nữ xin cáo lui.
Trương Quảng cản nàng lại:
- Khoan...
- Công tử có điều chi chỉ huấn nô nữ.
- Tại hạ muốn biết chừng nào gặp được môn chủ?
Nàng nhỏ nhẻ đáp lời bằng chất giọng thật ôn nhu, thật từ tốn và nhún nhường.
- Công tử miễn thứ. Chuyện đó ngoài chức phận của nô nữ. Nô nữ không được biết.
Trương Quảng khẽ gật đầu:
- Thôi được. Chừng nào môn chủ muốn gặp tại hạ tất sẽ cho gọi tại hạ thôi.
- Dạ! Nô nữ xin lui gót.
- Nàng cứ đi Ả nô nữ lui bước rồi thì một a hoàn khác lại xuất hiện bước vào. Nàng nghiêng người nhã nhặn nói:
- Thuyền du lãm đã chuẩn bị xong, A Châu cung thỉnh Trương công tử.
- Hôm nay tại hạ được du lãm trên sông ư?
- Dạ! Mời công tử theo chân A Châu.
A Châu dẫn đường đi trước, Trương Quảng theo sau nàng. Chàng vừa đi vừa nghĩ thầm:
"Thật ra môn chủ Thiên Môn cần gì nơi mình mà lại trọng lễ như vậy? Chắc chắn môn chủ Thiên Môn cần gì đó nơi mình rồi. Phàm lễ trọng chừng nào thì đòi hỏi ở chủ nhân càng lớn." A Châu đưa Trương Quảng đến cầu thuyền. Ngoài cầu thuyền là chiếc lầu thuyền đồ sộ, với những hàng hoa đăng rực rỡ như thể đón một nhân vật tối quan trọng đối với Thiên Môn.
Trương Quảng hỏi A Châu:
- A Châu cô nương! Hẳn môn chủ đang chờ tại hạ trên lầu thuyền.
- A Châu chỉ có phận sự đưa công tử đến đây...
Nàng nói rồi đứng nép qua bên.
Trương Quảng chắp tay sau lưng ung dung bước lại cầu thuyền. Khi chàng bước lên mạn thuyền lại càng ngạc nhiên hơn nữa. Đại yến bày sẵn. Đứng bên bàn đại yến là sáu nàng cung nữ vận trang phục thêu hoa. Cả sáu nàng đều có nhan sắc mặn mà. Trương Quảng đã gặp Uyên Uyên, mặc dù sáu nàng cung nữ này không thể so sánh với Uyên Uyên về nhan sắc, nhưng họ vẫn có nét quyến rũ hơn người.
Một nàng cung nữ bước đến đón Trương Quảng.
- A Di mời công tử.
Chàng bước theo nàng đến bên bàn đại yến được dọn ngay trên mạn lâu thuyền.
Khi Trương Quảng yên vị thì chiếc lâu thuyền cũng từ từ tách khỏi cầu thuyền. Chiếc lâu thuyền từ từ thả theo dòng nước Hoàng Hà xuôi về hạ nguồn.
Trên mạn thuyền, A Di chuốc rượu ra chén.
Thiên Môn môn chủ nhìn Trương Quảng khẽ gật đầu:
- Luyện được thuật hành vân lưu thủy như Trương lão đệ trong ngày hôm nay đã vượt sự mong đợi của bổn tọa rồi.
Chàng ôm quyền xá từ tốn nói:
- Không có Môn chủ, tại hạ không sao luyện thành.
- Thế nào cũng thành công thôi. Bổn tọa tin như vậy.
Lão nhìn lại Trương Quảng một lúc lâu rồi nói:
- Bổn tọa có chuyện phải đi. Trương lão đệ cứ ở lại đây. Cảm thấy thích thì cứ lưu lại Thiên Môn, bằng không thích nữa thì quay về Kim Tiền bang.
- Đa tạ Môn chủ đã ưu ái đối với Trương Quảng.
- Đừng khách sáo, Ta chỉ cần sự nhiệt tâm của Trương lão đệ.
Lão nói rồi băng mình xuống dòng Hoàng Hà thi triển thuật Hành vân lưu thủy băng đi.
Trương Quảng nhìn theo Môn chủ Thiên Môn nghĩ thầm:
"Y cần Thiên Lôi tử để làm gì. Y có quan hệ thế nào với Ẩn tướng ma tôn mà biết mình có Thiên Lôi tử? Hay y chính là Ẩn tướng ma tôn, sự thật mà mình đang đi tìm." Trương Quảng bất giác buông một tiếng thở dài cùng với ý niệm đó đang trôi qua đầu chàng. Trương Quảng suy tư một lúc rồi quay vào trong khoang thuyền.
Thấy trang phục chàng ướt sũng, A Di lo lắng hỏi:
- Công tử rớt xuống sông à?
Chàng mỉm cười gật đầu:
- Môn chủ đã truyền lại cho tại hạ công phu Hành vân lưu thủy. Nhưng tại hạ chẳng thể nào so sánh được với Môn chủ nên mới giống con chuột mắc nước như thế này.
Để A Di thay trang phục cho công tử.
Chàng mỉm cười nói:
- Bây giờ thì tại hạ rất cao hứng và sảng khoái hưỏng thụ những đặc ân của Thiên Môn, bởi tại hạ đã biết mục đích của Môn chủ.
Nàng nhìn chàng bằng ánh mắt vừa ướt tình vừa cam phận.
A Di bước đến tự tay cởi bỏ trang phục Trương Quảng.
Chàng để cho nàng thay phục trang cho mình mà chẳng có chút gì bối rối.
Chàng nhìn A Di nói:
- Cô nương có thích tập thuật Hành vân lưu thủy cùng với tại hạ không?
A Di mỉm cười nói:
- Để A Di biểu diễn cho công tử xem.
Nàng nói rồi bước ra ngoài mạn thuyền đề khí băng mình xuống dòng Hoàng Hà. Thân pháp của nàng phiêu bồng lướt trên sóng nước trông thật đẹp và uyển chuyển.
Nàng lướt ra xa thuyền rồi quay trở lại.
Lướt lên mạn thuyền, A Di nhìn Trương Quảng:
- Công tử thấy thế nào?
Trương Quảng cứ trố mắt nhìn nàng:
- Quá ư... ngạc nhiên... Tại hạ không ngờ A Di cô nương cũng thi triển được thuật Hành vân lưu thủy.
- Dưới trướng của Môn chủ, ai cũng có thể thi triển được thuật Hành vân lưu thủy - Thế mà tại hạ những tưởng đâu Môn chủ chỉ truyền riêng cho tại hạ mà thôi.
- Nếu công tử là người của Thiên Môn sẽ còn được rất nhiều đặc lợi từ Môn chủ.
Trương Quảng lắc đầu:
- Tại hạ không thích đánh nhau, mà chỉ thích đào tẩu thôi.
- Chúng ta vào bờ chứ?
Trương Quảng gật đầu.
A Di nắm tay chàng. Nàng kéo Trương Quảng băng xuống dòng Hoàng Hà, dìu chàng lướt vào bờ. Mặc dù dìu Trương Quảng nhưng thân ảnh của A Di thật phiêu bồng, nhẹ nhàng lướt trên mặt nước chẳng khó khăn gì.
Vào đến bờ, A Di nói:
- Công tử đã có được khinh công của Thiên Môn rồi đó.
- Nhờ có Môn chủ.
Nàng mỉm cười nói:
- A Di sẽ đi cùng với công tử.
Trương Quảng nheo mày hỏi:
- Cô nương sẽ đi cùng vớith đến lấy Thiên Lôi tử.
Nàng thản nhiên gật đầu.
Trương Quảng sa sầm mặt nhìn nàng.
- Ngay từ đầu cô nương đã biết mục đích của Môn chủ nhưng không nói với tại hạ.
Trương Quảng vừa nói vừa xăm xăm bước đi. Chàng vừa đi vừa nói:
- A Di cô nương không thành thật với tại hạ.
- A Di phải làm theo lịnh của Môn chủ.
Chàng dừng bước nhìn lại nàng mỉm cười, từ tốn hỏi:
- Thiên Môn môn chủ cần Thiên Lôi tử của tại hạ để làm gì?
A Di lắc đầu:
- Điều đó A Di hoàn toàn không biết.
- Cô nương nói thật đấy chứ?
Nàng khẳng khái gật đầu.
- Hy vọng cô nương thành thật với Trương Quảng.
- Lần này A Di rất thành thật với huynh.
Chàng mỉm cười.
- Biết đến bao giờ Trương Quảng mới có được một nô nữ như nàng.
A Di đỏ mặt nhưng không đáp lời Trương Quảng. Chàng nói tiếp:
- Đã rời khỏi lâu thuyền rồi. Cô nương có còn là nô nữ của tại hạ không?
Nàng lưỡng lự một lúc rồi nói:
- Chưa có Thiên Lôi tử, A Di vẫng mang chức phận hầu hạ Trương huynh.
- Khi có Thiên Lôi tử, nàng chẳng còn là nô nữ của Trương Quảng.
A Di ngập ngừng rồi nói:
- A Di sẽ quay về Thiên Môn với chức nghiệp của mình.
- Mãi mãi là người hầu của Môn chủ.
Nàng gật đầu:
- Mãi mãi.
Thốt xong câu nói đó, A Di sải bước đi nhanh hơn cứ như nàng muốn tránh né những câu hỏi của Trương Quảng.