Hoạt Sát

Chương 36 : Cát bụi võ lâm

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Trương Quảng đứng chắp tay sau lưng nhìn về hướng đông. Chàng đã đứng ở trong gian phòng xá này lâu rồi. Đôi thần nhãn của chàng dõi về cõi hư vô nào đó. Trong không gian im lặng tĩnh mịch của Vu Sơn, Trương Quảng cảm nhận một nỗi buồn phiền đang chất chồng trong tâm tưởng mình.



Chàng lẩm nhẩm nói:



- Hai trăm nhân mạng của Thiên Vân trang...



Thốt ra câu đó, Trương Quảng như thể nhìn thấy cảnh máu chảy thành sông, thây chất thành núi ngay trước mặt mình. Chàng như nghe được tiếng gào thét, tiếng kêu cứu khản giọng của những người thân. Những hình ảnh trong quá khứ càng lúc càng đọng rõ từng nét trong tâm Trương Quảng khiến đôi bàn tay chàng từ từ nắm chặt lại thành hai quả thôi quyền.



Trương Quảng từ từ khẽ buông một tiếng thở đài. Chàng lắc đầu như thể muốn xua đi những hình ảnh máu me trong đầu mình. Nhưng càng muốn xua đuổi những hình ảnh của ký ức, thì chúng lại càng hiện ra rõ mồn một.



A Di bước vào gian phòng xá.



- Chủ nhân... Người đã đứng ở đây lâu lắm rồi.



- Nàng để ý đến ta à?



- A Di luôn ở bên chủ nhân.



Trương Quảng nhìn lại nàng. Vẻ mặt xinh xắn nhưng vô cảm của A Di đập vào mắt chàng. Trương Quảng từ tốn nói:



- A Di... Ta muốn hỏi nàng một điều.



- Chủ nhân cứ hỏi... Bất cứ chuyện gì A Di biết, A Di sẽ trả lời chủ nhân.



Buông một tiếng thở dài, Trương Quảng nói:



- Nếu như có người nợ nàng huyết thù... Thì nàng sẽ trả lại bằng gì?



A Di nhìn Trương Quảng, nhỏ nhẻ nói:



- Nợ huyết thù thì phải trá bằng huyết thù...



Nghe A Di nói câu này, nụ cười mỉm gượng gạo hiện lên hai cánh môi của Trương Quảng. Chàng ôn nhu nói:



- Ta biết nàng sẽ trả lời câu hỏi của ta bằng lời nói này, nhưng sao ta vẫn cứ hỏi nàng.



- A Di trả lời chủ nhân bằng lòng thành thật của mình.



Trương Quảng gượng cười nói:



- Thế còn có sự trả thù nào khác không?



A Di lắc đầu.



- Không. Máu phải trả máu... ân phải trả ân... Mạng thì trả bằng mạng.



Trương Quảng buông tiếng thở dài. Chàng nhướng mày nói:



- Sự thành thật của A Di khiến Trương Quảng lạnh cả người.



- Chủ nhân hỏi... A Di phải trả lời.



- Nếu ta muốn có một cách thức khác... Một cách trả lời khác, nàng có cho ta lời giải đáp không?



- A Di khác chủ nhân.



Trương Quảng gượng cười lắc đầu nói:



- Hay nhất nàng đừng gọi ta là chủ nhân nữa.



Nàng cúi mặt nhìn xuống.



- Dạ...



Trương Quảng lại nhìn về hướng đông với vẻ mặt trầm tư suy nghĩ. A Di hỏi:



- Khi mặt trời mọc chủ nhân bước vào tử địa vu sơn?



Trương Quảng gật đầu.



A Di hỏi tiếp - Chủ nhân cần A Di theo cùng chứ?



Trương Quảng lắc đầu.



- Không - A Di sẽ không theo chủ nhân.



- Đúng - A Di muốn theo chân chủ nhân... ít ra A Di cũng có thể làm được điều gì đó giúp cho chủ nhân.



- Đây là khoảng thời gian ta chờ đợi từ lâu rồi. Ta không muốn ai chen vào.



Trương Quảng khoanh tay trước ngực. Chàng từ tốn nói tiếp.



- Ta đã chờ đợi, nhưng sao đến khoảnh khắc cuối cùng... ta lại có nỗi bồn chồn khó tả Trương Quảng buông tiếng thở dài.



- Nàng hãy đi nghỉ đi...



- A Di muốn đứng đây với Trương đại ca.



Trương Quảng nhìn sững nàng.



- Nàng vừa gọi ta bằng gì vậy?



- Trương ca ca.



- A Di... Hay lắm... Trương Quảng thích nghe nàng xưng hô như thế này.



Chàng điểm nụ cười mỉm.



Tiểu Huệ xuất hiện bước vào gian phòng xá.



A Di thấy Tiểu Huệ xuất hiện liền nhún nhặn nói.



- Ca ca... A Di cáo từ.



Trương Quảng gật đầu.



Tiểu Huệ chờ A Di đi rồi, mới hỏi Trương Quảng:



- Trương huynh, Tiểu Huệ nghe nói huynh sẽ vào tử địa Vu Sơn tranh đoạt với các vị bang chủ Trương Quảng gật đầu:



- Tại sao lại là huynh. Bang chủ muốn gì chứ? Sao lại đưa huynh vào tử địa tranh đoạt với những người đó?



Trương Quảng mỉm cười nói:



- Thượng Quan bang chủ đã qui ẩn giang hồ rồi... Nên người phải vào tử địa là Trương Quảng.



- Phải chăng huynh và bang chủ đã có sự sắp đặt rồi?



- Điều này Tiểu Huệ không cần biết.



Tiểu Huệ nheo mày nói:



- Tiểu Huệ không tin Thượng Quan Nghi bang chủ lại dễ dàng rửa tay qui ẩn giang hồ.



Mặc nhiên dâng nạp Kim Tiền bang cho người khác.



- Tiểu Huệ nghĩ sao cũng được.



Nàng nhìn thẳng vào mắt Trương Quảng:



- Huynh phải cho Tiểu Huệ biết.



- Nàng biết để làm gì?



- Trương huynh không biết Tiểu Huệ lo cho huynh à? Huynh vốn không có võ công mà.



- Điều đó không quan trọng.



- Huynh thờ ơ với mạng sống của mình sao? Vì nguyên cớ gì huynh lại tận tâm tận lực cho Kim Tiền bang... Nói cho Tiểu Huệ biết đi.



Chàng nhìn Tiểu Huệ mỉm cười:



- Trương Quảng chỉ nghĩ mình là người của Kim Tiền bang thôi.



Nàng lắc đầu:



- Không có nguyên nhân giản đơn như vậy đâu. Phải có cái gì khó hơn nữa...



Hai cánh môi của Tiểu Huệ mím lại. Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói:



- Phải chăng Trương huynh vì... Vì Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư.



Trương Quảng mỉm cười lắc đầu:



- Nàng nghĩ như vậy à?



- Tiểu Huệ nghĩ như vậy. Chắc chắn huynh muốn lấy lòng Thượng Quan Uyên Uyên tiểu thư mà tận tụy với bang chủ.



- Nàng nghĩ sao cũng được.



Lời nói này của Trương Quảng khiến sắc diện Tiểu Huệ đỏ bừng.



- Tiểu Huệ đoán đúng ý của huynh chứ?



- Cứ cho là đúng có sao đâu.
Nàng miễn cưỡng nói:



- Uyên Uyên không ngờ huynh lại có ý nghĩ đó.



Nàng gắt gỏng nói tiếp:



- Trước đây Uyên Uyên không biết suy nghĩ của Kiến Văn huynh khi huynh đột ngột bỏ đi... Uyên Uyên luôn nghĩ đến Kiến Văn... nay đã biết rồi... Trong mắt Uyên Uyên... Kiến Văn huynh tầm thường lắm... Tầm thường lắm...



Nàng thối liền hai bộ, lắc đầu nói:



- Đừng bao giờ Kiến Văn gặp Uyên Uyên nữa, cáo từ.



Nàng nói rồi quay bước thì Kiến Văn đanh giọng gọi lại:



- Đứng lại!



Uyên Uyên dừng bước quay lại:



- Kiến Văn huynh còn muốn nói gì với Uyên Uyên nữa?



Kiến Văn hừ nhạt một tiếng rồi nghiêm giọng nói:



- Uyên Uyên... Kiến Văn cho nàng biết suy nghĩ của mình đâu phải để nàng bỏ đi dễ dàng như vậy được... Ta thật tình không cần nàng yêu ta, nhưng ta cũng không muốn bỏ một đóa hoa xinh đẹp như nàng.



Kiến Văn vừa nói vừa chớp động thân pháp. Thân ảnh của gã nhoáng một cái đã vồ tới Uyên Uyên, chỉ pháp điểm ra khống chế ngay tịnh huyệt của nàng.



Uyên Uyên biến sắc nói:



- Kiến Văn... Huynh định làm gì Uyên Uyên?



- Cái ta muốn là thể xác của Uyên Uyên, nên ta phải mang cái thể xác đó đi để hưởng thụ... Còn tình yêu của nàng... Sau này nàng muốn trao cho ai cũng được.



- Kiến Văn... Ngươi bỉ ổi như thế là cùng.



- Đạo hoa tặc thì có ai mà không bỉ ổi. Nếu không đoạt được thể xác của nàng thì ta đúng là có lỗi với bản thân mình.



Y nói rồi cười khẩy, vòng tay qua tiểu yêu của Uyên Uyên toan nhấc nâng lên để đưa đi, thì Trương Quảng từ sau một táng cây bước ra.



Chàng chấp tay sau lưng dõi mất nhìn Kiến Văn.



Sự xuất hiện của Trương Quảng khiến Kiến Văn đanh mặt.



Trương Quảng nói:



- Cái gì người ta không thích thì đừng bắt buộc người ta phải theo ý mình... Cái lẽ thường tình đó chắc Kiến Văn cũng biết chứ.



Hừ nhạt một tiếng, Kiến Văn nói:



- Trương Quảng... Ngươi đến đúng lúc đó..



Trương Quảng lắc đầu:



- Tại hạ đến rất đúng lúc để cản ý đồ sàm sỡ của các hạ đối với Uyên Uyên tiểu thư chứ.



Y cười khẩy một tiếng rồi nói:



- Kiến Văn không có cùng ý như công tử... Ta có ý khác.



- Các hạ có ý gì?



- Trương công tử đến rất đúng lúc để Kiến Văn lấy mạng Trương công tử.



Y nhếch môi nói tiếp:



- Ta muốn nói cho công tử biết... Người mà ta thích thú được giết chết chính là Trương công tử đó...



- Vậy sao?



Trương Quảng nhún vai:



- Nếu các hạ lấy được mạng của Trương Quảng thì xem như đã có cơ hội để thỏa mãn dục vọng xác thịt với Uyên Uyên. Nhưng tại hạ e rằng chuyện này Kiến Văn các hạ khó làm đó.



Kiến Văn ngửa mặt cười rồi nói:



- Khó làm? Trước đây khi chưa thụ học tuyệt công của Địa tuyệt, Kiến Văn vẫn có thể lấy mạng ngươi dễ như lấy đồ trong túi áo. Nay Kiến Văn đã luyện tuyệt công địa tuyệt lại không thể lấy mạng một thư sinh trói gà không chặt như ngươi à? Ngươi nói nghe lạ quá.



Trương Quảng chau mày:



- Võ công địa tuyệt... Tại hạ mới nghe thứ võ công này lần đầu...



- Nghe thôi không bằng mắt thấy... Ngươi sẽ được thấy ngay đây thôi.



Chân diện Trương Quảng đanh hẳn lại.



Kiến Văn nói:



- Trương Quảng... ngươi chuẩn bị chết rồi chứ.



- Tạ hạ muốn biết võ công địa tuyệt như thế nào... Trong bách khoa toàn thư không có ghi lại thứ môn công phu này.



- Thế thì ngươi là người đầu tiên được biết thứ công phu địa tuyệt của Chu Kiến Văn.



Uyên Uyên hốt hoảng nói:



- Trương huynh... Mau chạy đi.



Kiến Văn mỉm cười rồi nói:



- Gã có chạy lên trời hay chui xuống đất thì cũng chết thôi.



Nói dứt câu, y thi triển khinh thuật thần kỳ. Thân ảnh của gã nhoáng lên, như thể bóng quỷ vô hình vồ tới Trương Quảng. Song thủ vươn ra biến hóa thành đôi ma trảo chụp thẳng vào vùng thượng đỉnh của Trương Quảng. Thủ pháp của Kiến Văn thật là quỉ dị, nhưng lại tiềm ẩn sự biến hóa lẫn sát chiêu bên trong.



Ma trảo chưa đến nhưng Trương Quảng cảm nhận ngay áp lực chết chóc vồ tới mình.



Kiến Văn nói:



- Ngươi rất may mắn được chết trong tay ta.



Gã vừa nói dứt câu thì chớp thấy một màn ảo khí xuất hiện đón lấy trảo công của gã.



Kiến Văn buột miệng nói:



- Ý...



Lời còn đọng trẽn miệng gã thì ma trảo đã chạm thẳng vào vùng ảo khí của Trương Quảng.



Đôi song thủ của Kiến Văn những tưởng như một quả búa nặng ngàn cân nện trực tiếp vào mười đầu ngón tay. Gã rú lên một tiếng lạng người thối về sau.



Gã phản xạ nhanh nhưng Trương Quảng còn nhanh hơn một bước. Hữu thủ của chàng vươn ra chộp ngay lấy vai Kiến Văn.



Thủ pháp của Trương Quảng nhanh đến độ Kiến Văn chỉ kịp thấy bóng trảo thì năm đầu chỉ pháp như vuốt chim ưng bấu lấy bờ vai gã rồi.



Kiến Văn hồn siêu phách lạc nghĩ thầm: "Sao có chuyện lạ kỳ như vậy?" Y vừa nghĩ vừa nghiến răng, lắc mạnh vai bằng một thứ ma thuật lòn ra khỏi trảo công của Trưởng Quảng.



- Xoạt.



Cùng với âm thanh đó, Kiến Văn cảm nhận bờ vai mình rát bỏng, như có nước sôi đổ vào. Cảm giác đó, y thừa biết đã bị trảo công của Trương Quảng bóc lấy một mảng thịt.



Kiến Văn nhăn mặt đạp mạnh chân xuống đất. Y vừa thi triển khinh công vừa nói:



- Ta sẽ quay lại tìm ngươi.



Khinh công của Kiến Văn khiến cho Trương Quảng phải sửng sốt nghếch mặt nhìn.



Chàng không sao tin được trên thế gian này lại có thứ khinh công tân kỳ như vậy. Chỉ vụt cái, thân ảnh của Kiến Văn đã vượt ngoài mười trượng rồi mất hút ngay trong tầm mắt Trương Quảng như thể lẫn vào hư không.



Trương Quảng đứng thừ ra như pho tượng. Chàng nghĩ thầm: "Võ công tuyệt địa... Nếu Kiến Văn luyện thành thứ công phu này thi trên đời này chẳng một ai khả dĩ là đối thủ của y.



Lúc đó...".



Trương Quang không dám nghĩ tiếp nữa. Bởi chàng đã có thể đoán ra kiếp họa đạo hoa tặc đang treo lơ lửng ngay trên đỉnh đầu võ lâm Buông tiếng thở dài, Trương Quảng bước lại gần bên Uyên Uyên giải huyệt cho nàng.



Chàng ôn nhu nói:



- Uyên Uyên... Sau này phải tránh mặt Kiến Vân đi... Nếu như nàng còn muốn giữ sự trong trắng của mình.



- Trương huynh... Uyên Uyên đã biết bộ mặt thật bỉ ổi của Kiên Văn... Y đã lộ nguyên hình rồi...



Trương Quảng mỉm cười.



Uyên Uyên nói:



- Nếu không có huynh...



Chàng lắc đầu không cho nàng nói.



- Kiến Văn sẽ còn quay lại tìm Uyên Uyên... Tiểu thư phải tự bảo trọng lấy mình.



- Còn huynh...



- Tại hạ không đáng lo bằng tiểu thư. Mặt trời đã gần lên rồi tại hạ cáo từ.



Trương Quảng nói rồi thi triển khinh công băng mình đi. Chàng để lại cho Uyên Uyên một sự ngơ ngẩn với những việc vừa xảy ra với nàng.