Hoạt Sát

Chương 37 : Huyết lệnh

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Thần phục bang chủ Khương Trọng Bá là người đầu tiên đến được tòa biệt lầu nằm ngay giữa thung lũng Vu Sơn điền trang. Lão khoanh tay trước, ngước nhìn tòa lâu bát giác, với những mái vòm cong vút.



Khương Trọng Bá ngửa mặt cười khanh khách. Y cười dứt tiếng, rồi nói:



- Minh chủ Lục đại bang đã thuộc về Khương mỗ.



Thần Phục bang chủ đĩnh đạc bước lên những bậc tam cấp. Y tra ổ khóa vào cửa.



- Cạch.



Mở cửa biệt lầu, Thần Phục bang chủ bước vào. Hai hàng chân đèn dựng hai bên chiếu ánh sáng bập bùng soi sáng cả gian đại sảnh.



Đôi chân mày của Thần Phục bang chủ co lại khi thấy một bàn án thư đồ sộ.



Trên bàn là những chiếc bài vị trông vừa trang trọng vừa toát ra cái gì đó khiến xương sống Khương Trọng Bá hơi gai lạnh.



Y vốn là người cao ngạo tự thị, nhưng trước khung cảnh này cũng cảm thấy rờn rợn trong lòng.



Y bước đến bệ thờ án thư.



Hơn hai trăm chiếc bài vị, tất cả đều là người của Thiên Văn trang.



Khương Trọng Bá cau mày.



- Quỷ quái gì thế này?



Thần Phục bang chủ vừa nói dứt câu thì nghe những âm thanh cạch cạch cạch khô khốc phát ra. Như cùng một lúc bốn người kia từ những cánh cửa khác bước vào một lúc. Khi tất cả mọi người đã có đủ trong toà Lục giác lầu thì bất thình lình tất cả những cánh cửa đều đóng sập xuống.



Khương Trọng Bá cau mày. Y buột miệng nói:



- Chúng ta đã bị mắc bẫy rồi.



- Mắc bẫy là sao? Trương tiểu tử định gạt chúng ta vào bẫy của y à?



Lời còn đọng trên cửa miệng của Trần Thành Danh thì Kim Tiền bang chủ từ một ngạch cửa bí mật bước ra. Lão chắp tay sau lưng mình điểm nụ cười thật rạng rỡ.



Thấy Thượng Quan Nghi xuất hiện, Khương Trọng Bá đã bất nhẫn càng bất nhẫn hơn.



Mặt y đanh lại càng đanh hơn.



Trọng Bá nói:



- Kim Tiền bang chủ... Lão đã gác tay lui khỏi giang hồ sao còn đến biệt lâu chọn Minh chủ Lục đại bang làm gì.



Quan Nghi mỉm cười nói:



- Thượng Quang Nghi rửa tay để rời bỏ chức vị Kim Tiền bang chủ để đảm đương chức vị Minh chủ Lục đại bang.



- Thì ra Thượng Quan lão tặc đã có dự mưu từ trước.



Thượng Quan Nghi gật đầu:



- Đúng là lão phu đã có ý trước nên mới tạo dựng ra tòa Lục lâu minh chủ này để chờ các vị đến.



Khương Trọng Bá nhìn Thượng Quan Nghi gằn giọng nói:



- Thượng Quan lão tặc tưởng dụ Khương mỗ vào biệt lâu này rồi là có thể thần phục được Khương mỗ hay sao?



- Trong tòa biệt lâu này, Thượng Quan lão phu muốn lấy mạng ai mà không được. Qua những bức vách dày đều có những cơ quan cực kỳ tinh xảo được bày trí sẵn cả rồi. Để Thượng Quan lão phu cho các vị thấy sự ảo diệu đó vậy... Để các vị đoán ra mình đang ở đâu... Và quyết định cho sự sinh còn của các vị.



Thượng Quan Nghi vừa nói vừa ấn tay vào một khối gạch nhô ra. Khối gạch thụt vào trong vách tường. Những tưởng đâu sẽ có sự biến xảy ra nhưng không có sự biến gì cả, mà chỉ có những âm thành rè rè.



Nền biệt lầu như thể tách ra làm hai rồi một chiếc đài với bốn ngọn bạch lạp lung linh gắn ở bốn góc, trên có một thanh kiếm sáng ngời từ từ trồi lên.



Thượng Quan Nghi cũng phái sờ sững trước thanh kiếm đó.



Y buột miệng nói:



- Kiếm lịnh võ lâm... Có thật sao?



Ngay cả Thượng Quan Nghi là kẻ chủ mưu dựng ra tòa lục giác lâu với kế sách hợp tung sáu bang hội lớn còn sững sờ thì những người khác sao có thể bình tâm được.



Khương Trọng Bá ngơ ngác nhìn thanh kiếm.



- Đúng là kiếm lịnh võ lâm...



Mọi người cùng dồn mắt vào lưỡi kiếm để trên đài trước bàn bương án những dãy bài vị Thiên Vân trang.



- Cạch...



Một cánh cửa sau bàn hương án dịch mở. Trương Quảng trong bộ tang phục đầu chích khăn tang từ từ bước ra.



Thượng Quan Nghi cau mày nghĩ thầm: "Trương Quảng... ngươi làm trò gì thế này?" Thần uy của Trương Quảng khác hẳn ngày thường, mà toát ra uy nhãn hừng hực nhìn lia qua tất cả mọi người.



Chàng bước đến bên thanh kiếm lịnh võ lâm rồi từ tốn nói:



- Các vị bang chủ hẳn đã nhận ra thanh kiếm lịnh võ lâm.



Khương Trọng Bá gật đầu nói:



- Trương công tử không cần nói, tất cả người trong võ lâm đều có thể nhận ra kiếm lịnh võ lâm. Chủ nhân của kiếm lịnh là Minh chủ võ lâm. Người nắm được quyền sinh sát của giới võ lâm.



Khương Trọng Bá lưỡng lự một lúc rồi nói:



- Kiếm lịnh võ lâm vốn dĩ đã tuyệt tích cách đây trên trăm năm sao giờ lại xuất hiện?



Nhìn Khương Trọng Bá, Trương Quảng từ tốn nói:



- Kiếm lịnh xuất hiện cùng với Du Thiên Bảo.



Thượng Quan Nghi chau mày.



- Du Thiên Bảo...



Cái Bang trưởng lão Thừa Phát buột miệng nói:
Huyết Y bang chủ Cốt Trường Bang bặm môi nhăn mặt. Lão lưỡng lự rồi bất ngờ chích khăn tang lên đầu mình bước đến hành đại lễ trước bàn án thư bài vị.



Trữ Thành Danh nói:



- Cốt bang chủ.



Huyết Y bang chủ Cốt Trường Bang nhìn lại Trữ Thành Danh:



- Cốt mỗ biết tội của mình với Thiên Vân trang chủ.



Lão nói xong nhìn lại Trương Quảng.



- Du thiếu trang chủ... Hãy thứ lỗi cho Cốt mỗ.



Trương Quảng nhìn Cốt Trường Bang:



- Trang chủ biết giữ mạng của mình... Và biết nhận phần lỗi của mình... tất bang chủ được sống... Nhưng người sẽ mãi mãi không còn là bang chủ Huyết Y bang... sẽ mãi mãi rời bỏ võ lâm giang hồ.



Trương Quảng nói xong điểm chỉ vào đại huyệt bách bội của Cốt Trường Bang.



Cốt Trường Bang rú lên:



- Thiếu hiệp phế bỏ võ công của tại hạ.



Trương Quảng rút chỉ pháp lại rồi nói:



- Không sai!



Chân diện Cốt Trường Bang nhăn nhúm trông thật khốn khổ. Lão bật khóc như một đứa trẻ nít trông thật tội nghiệp.



Trữ Thành Danh biến sắc nhợt nhạt.



Lão lắc đầu nói:



- Trữ mỗ không thể để mình rơi vào tình trạng của Cốt Trường Bang đâu. Trữ mỗ thà chết Khương Trọng Bá, Thần Phục bang chủ nghiến răng ken két. Y miễn cưỡng nói:



- Trương Quảng... Ngươi sẽ xử như vậy với Khương mỗ chứ?



Trương Quảng gật đầu:



- Không sai... Trương Quảng sẽ hành xử đúng như vậy.



- Vậy Khương mỗ liều sống chết với ngươi.



Khương Trọng Bá vừa nói vừa toan thi triển lôi quyền nhưng Thượng Quan Nghi vội cản lại:



- Thần Phục bang chủ...



Trọng Bá rút lôi chưởng về.



Thượng Quan Nghi nói:



- Khương bang chủ! Chúng ta thật ra cũng có tội với Thiên Vân trang. Phải tạ tội với Trương công tử thôi. Đừng phí mạng mình...



Lão nhìn lại Trương Quảng:



- Trương công tử! Nếu như công tử phế bỏ võ công của tất cả mọi người thì Lục đại bang đâu còn người nào để giúp công tử hợp sức để tiếp tục sứ mạng trả thù cho Thiên Vân trang, đối phó với các môn các phái kia.



Trương Quảng lắc đầu nhạt nhẽo nói:



- Trương Quảng đâu có ý lập Lục đại bang để đảm đương chức vị minh chủ. Cái Trương Quảng cần là các vị phải tạ tội trước vong linh của những người chết oan uổng thôi.



Trương Quảng nói rồi cầm lấy thanh kiếm lịnh. Chàng từ từ nâng thanh kiếm lịnh lên khỏi đầu. Cổ tay chàng lắc nhẹ một cái. Năm đạo tử quang phát ra từ lưỡi kiếm lịnh, hướng vế phía cánh cửa đối diện.



- Chát.



Cánh cửa kiên cố bị năm đạo tử quang phá toang đổ sập xuống trước mặt Khương Trọng Bá và Trữ Thành Danh. Chỉ tử quang của kiếm lịnh thôi đã có uy lực như vậy rồi, thử hỏi lưỡi kiếm kia còn như thế nào nữa.



Trữ Thành Danh lẫn Khương Trọng Bá mặt cắt không còn một giọt máu.



Đôi uy nhãn hừng hừng của Trương Quảng chiếu vào hai người.



Khương Trọng Bá buông tiếng thở dài. Bây giờ thì thất cả những nét cơng cường quyết đoán của y tan biến mà thay vào đó là khuôn mặt chảy dài, khổ não.



Khương Trọng Bá buông tiếng thở dài rồi bất giác chích khăn tang chế lên đầu.



Y nói;.



- Ta tự phế bỏ võ công của mình.



Lão nói rồi tự điểm chỉ vào đại huyệt bách hội. Toàn thân lão run bần bật, mồ hôi xuất hạnướt đẫm người. Khương Trọng Bá buông thẳng hai tay, chậm rãi bước đến hành đại lễ trước bàn án thư bài vị.



Khương Trọng Bá hành đại lễ xong, mới đứng lên nói với Trương Quảng:



- Trương công tử... Mấy trăm nhân mạng đổi lấy võ công mấy chục năm khổ luyện của Khương mỗ... Cũng đáng lắm... Bây giờ Khương mỗ đã là kẻ tầm thường... Không dám bước vào võ lâm nữa... Ta giao Thần Phục bang lại cho Trương công tử mà cùng với Cốt Thường Bang tìm chốn hoang sơn mai danh ẩn tích... Trương công tứ chuẩn y cho sự thỉnh cầu này chứ?



Trương Quảng gật đầu:



- Bang chủ cứ đi... Nếu tại hạ biết chốn mai danh ẩn tích của bang chủ, một ngày nào đó tìm đến đối ẩm với người - Đa tạ công tử.



Khương Trọng Bá nói xong ôm quyền xá rồi chậm rãi quay bước tiến ra cửa Còn lại một mình, Trữ Thành Danh càng lúng túng hơn.



Y còn chưa biết hành xử thế nào thì bất ngờ nghe tiếng rú kinh khiếp của Khương Trọng Bá. Thân ảnh lực lưỡng khổng lồ của Khương Trọng Bá như một cánh diều từ ngoài cửa bay vụt vào trong, va lưng vào cây rầm.



Y nằm duỗi dưới đất, đan điền nát bét, lục phù ngũ tạng phơi cả ra ngoài Cái chết của Khương Trọng Bá khiến Trữ Thành Danh hồn siêu phách lạc, chích luôn vành tang chế lên đầu, lập bập nói:



- Ta đầu tội... Ta đầu phục...



Trong khi Trữ Thành Danh hồn siêu phách lạc, thốt ra những lời nói đó thì Trương Quảng cùng ngây mặt nhìn ra cửa.



Đứng ngay ngưỡng cửa là một người vận thụng y có mũ trùm đầu trong chẳng khác nào bóng dáng tử thần cõi a tỳ. Người vận thụng y chẳng ai khác chính là Tiết Mạc Chược.



Đứng sau lưng Mạc Chược chẳng ai khác mà chính là Chu Kiến Văn.