Hoạt Sát

Chương 52 : Đoạt tâm định mạng

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Cửa thạch lao dịch mở, Chu Kiến Văn đang ngồi trong góc bật đứng lên nhìn ra cửa. Ả nô nữ trong bộ trang phục trắng toát bước vào. Mặc dù thấy ả nô nữ đó vận trang phục phơi cả đôi tay trần trắng nỏn, nhưng Kiến Văn chẳng có chút gì gọi là phấn khích trước ả.



Ả đặt mâm đồng xuống sàn đá, rồi nhìn Kiến Văn.



Bộ mặt thảm khổ của Kiến Văn, với chiếc cằm râu mọc tua tủa, tóc xõa dài, rối bệt lại.



Chẳng một ai còn nhận ra y trước đây là một mỹ nam tử, một đạo hoa tặc mà những mỹ nhân dễ rơi vào vòng tay của gã.



Kiến Văn buông tiếng thở dài ảo não khi thấy những đĩa thức ăn nóng và bầu rượu hai cân. Y nhìn ả nô nữ, nhỏ nhẻ nói:



- Đây là bữa ăn ngon mà Thượng Quan tổng quản thỉnh mời công tử.



Kiến Văn lắc đầu, buông tiếng thở dài nói:



- Lão tặc Thượng Quan muốn giết ta à.



- Nô nữ không biết. Nô nữ chỉ đến dâng thức ăn và rượu cho công tử thôi.



Kiến Văn chồm lên rồi gào thét:



- Ta không muốn chết... Ta không muốn chết... Ta không ăn đâu... Ta không ăn đâu...



Y bật khóc thổn thức. Vừa khóc Kiến Văn vừa nói:



- Ta không muốn chết đâu... Ta không muốn chết đâu.



Kiến Văn ôm lấy chân ả nô nữ:



- Nàng hãy nói với Thượng Quan tổng quản tha cho ta đi... ta ân hận lắm rồi... ân hận lắm rồi. Nếu ta được sống... Ta thề sẽ suốt đời làm thân trâu chó phụng thờ Thượng Quan tổng quản.



A nô nữ bối rối:



- Công tử... Công tử đừng làm vậy... Nô nữ chẳng thể giúp gì được cho công tử đâu.



Kiến Văn bật khóc rống lên:



- Ôi... Kiến Văn ta chết thật.



Thấy Kiến Văn quá đau khổ, ả nô nữ miễn cưỡng an ủi gã:



- Công tử đừng bi lụy nữa... Ai cũng có số phận cả. Công tử hãy dùng cơm của Thượng Quan tổng quản ban tặng. Nếu như công tử phải nhận kiếp số rời bỏ dương trần thì qua bên kia cũng không làm ma đói vất vưỡng.



Kiến Văn bó gối ngồi gục mặt, thổn thức nói:



- Kiến Văn không muốn chết. Kiến Văn sao ăn nổi bữa ăn cuối cùng này, ta chỉ muốn sống thôi... Ta chỉ muốn sống thôi.



Gã nói rồi khóc rống lên nghe thật thảm thương.



Nghe gã khóc, ả nô nữ càng bối rối và thương tâm.



Thượng Quan Nghi bước vào. Lão chấp tay sau lưng nhìn Kiến Văn ụp mặt khóc.



Thượng Quan Nghi tằng hắng.



Tiếng tằng hắng của Thượng Quan Nghi buộc Kiến Văn phải ngẩng mặt nhìn lên. Thấy Thượng Quan Nghi, Kiến Văn bò đến ôm lấy chân lão:



- Thượng Quan tiền bối... Tha cho vãn bối... tha cho vãn bối.



Y ngẩng lên nhìn Thượng Quan Nghi với nước mắt dàn dụa.



Y khẩn thiết nói tiếp:



- Vãn bối không muốn chết đâu... Vãn bối không muốn chết đâu... Kiến Văn không muốn chết. Tiền bối tha cho Kiến Văn... Kiến Văn nguyện sẽ làm thân trâu bò hầu hạ tiền bối.



Thượng Quan Nghi im lặng không đáp lời gã, mà cúi xuống gỡ tay Kiến Văn ra khỏi chân mình. Lão hơi nheo mày khi thấy Kiến Văn vẫn ôm chầm lấy chân lão.



Thượng Quan Nghi từ tốn nói:



- Kiến Văn công tử... Xem kìa... Chân của lão phu chứ đâu phải thân thể của một trang giai nhân tuyệt sắc đâu nào.



Lão vừa nói vừa gỡ tay Kiến Văn.



Kiến Văn dập đầu xuống sàn đá.
Thượng Quan Nghi vỗ vai Kiến Văn:



- Lão phu hiểu ý công tử mà... Công tử không tiếp cận được Tiết Mạc Chược thì sao lấy được võ công của mụ cho lão phu... Đúng không nào?



- Vãn bối cũng nghĩ vậy.



Thượng Quan Nghi nghiêm giọng nói:



- Gặp Tiết Mạc Chược, Kiến Văn công tử sẽ hành xử như thế nào?



- Nhứt nhứt vãn bối sẽ làm theo ý của tiền bối.



Thượng Quan Nghi gật đầu:



- Tốt... tốt lắm.



Lão lại vỗ vai Kiến Văn, từ tốn nói:



- Lão phu nói cho Kiến Văn công tử biết. Lão và công tử cùng một hạng người giống như nhau, nên công tử suy nghĩ thế nào thì lão phu suy nghĩ thế đấy. Nhưng kinh nghiệm giang hồ và cuộc đời thì chắc chắn Kiến Văn công tử không thể bì được lão phu.



Lão rút tay lại vuốt râu mỉm cười:



- Kiến Văn công tử hiểu ý lão phu chứ?



Kiến Văn lí nhí nói:



- Thượng Quan tiền bối, lúc này Kiến Văn không muốn gì cả, mà chỉ muốn được sống thôi.



Thượng Quan Nghi nhướng mày:



- Sống như một đạo hoa tặc, sống để hưởng thụ thú vui khoái lạc trên đời này.



Nghe Thượng Quan Nghi thốt ra câu này, Chu Kiến Văn cúi gằm mặt nhìn xuống.



Thượng Quan Nghi nói tiếp:



- Muốn như vậy, Chu công tử cần phải chỉnh trang lại chân dạng của mình, chứ có đâu giống như một người ngợm thế này.



Lão cho tay sau lưng bước ra cửa thạch lao.



Kiến Văn thấy lão bỏ đi, vội vã hỏi:



- Thượng Quan tiền bối, sao người bỏ đi... Người không cần đến Kiến Văn sao?



- Khi nào bổn bang chủ thấy công tử trở lại nhân dạng như xưa, nhân dạng của một đào hoa tặc sẽ gặp lại Chu công tử.



Lão nói rồi vỗ tay hai tiếng.



Vỗ tay xong lão chậm rãi rảo bước đi. Kiến Văn hồi hộp nhìn theo Thượng Quan Nghi với ý nghĩ cái chết sắp đến với gã. Y tưởng tượng bóng dáng của những gã đao phủ xuất hiện mà toàn thân nổi đầy gai ốc.



Đúng như Kiến Văn tưởng tượng, hai gã đại lực khệ nệ khiêng vào một chiếc bồn cây có nước. Họ nhìn Kiến Văn. Nhận được hai ánh mắt đó, Kiến Văn không sao làm chủ được nỗi sợ hãi, mà thối bộ dựa lưng vào vách thạch lao, khẩn thiết nói:



- Nhị vị đại ca đừng giết Kiến Văn.



Hai gã đại lực chẳng nói tiếng nào mà nhặt lấy xác ả a hoàn khiêng trở ra. Hai gã đó đi rồi, Kiến Văn mới từ từ ngồi xuống. Y nghĩ đến cái chết, và chỉ duy nhất nghĩ đến điều đó thôi.



Mùi xạ hương xông vào mũi Kiến Văn. Gã ngẩng mặt nhìn lên.



Đập vào mắt Kiến Văn là một nô nữ có nhan sắc khá mặn mà. Trên tay nàng là bộ lam y nho sinh.



Nàng từ tốn nói:



- Kiến Văn công tử... được lịnh của Thượng Quan tổng quản, nô nữ đến hầu hạ công tử...



Kiến Văn chồm lên.



- Thượng Quan tiền bối không giết ta à.



Nàng mỉm cười không đáp lời gã, mà lại cởi bỏ y trang cho Kiến Văn.



- Nô nữ sẽ tắm rửa và chỉnh lại nhân dạng cho công tử.