Hoạt Sát

Chương 55 : Đoạn tình kiêm nghĩa

Ngày đăng: 15:53 18/04/20


Thượng Quan Nghi nhìn cặp đồng nam đồng nữ nằm duỗi dài trên hai phiến đá.



Lão bước vào giữa cặp đồng nam đồng nữ. Đôi nam nữ chẳng một mảnh vải che thân, hai mắt nhắm hờ, nằm bất động. Lão ngồi xuống giữa đôi đồng nam, đồng nữ trong tư thế kiết đà, rồi từ từ vận công.



Lão đặt song thủ vào đan điền của đôi nam nữ đó. Một luồng khí đỏ ối bao trùm khắp người Thượng Quan Nghi. Đôi song thủ của lão chuyển qua màu đỏ rồi chuyển dần qua sắc tái. Khi màu da của Thượng Quan Nghi chuyển qua màu tái nhợt của xác chết thì cũng có sự biến đổi trên thể pháp của cặp đồng nam, đồng nữ.



Da thịt của đôi nam nữ từ từ khô héo lại. Khi Thượng Quan Nghi rút tay lại thì đôi nam nữ chỉ còn là hai bộ khô cốt gớm ghiếc, trông thật khủng khiếp.



Thượng Quan Nghi đứng lên.



Lão nhìn xác đôi nam nữ rồi ngửa mặt phá lên cười khanh khách. Lão vừa cười vừa ấn vào khối đá. Hai phiến đá dịch chuyển, xác của đôi nam nữ rơi xuống chiếc hầm ngay dưới gian biệt sảnh luyện công.



Thượng Quan Nghi nhìn xuống đôi bản thủ của mình. Những ngón tay của lão bắt đầu dài ra.



Lão nhẫm nói:



- Hấp huyết đại công... Thượng Quan Nghi ta sẽ là thiên hạ vô địch. Chí tôn minh chủ, ta không còn là Kim Tiền bang chủ nữa mà sẽ là Minh chủ võ lâm.



Lão nói dứt cầu liền phát tác chỉ khí hướng về phía cột đá trước mặt.



- Chát...



Đạo chỉ uy mãnh của lão tiện ngang cây cột đá như chém vào một khối bùn nhảo. Lão ngửa mặt cười khành khạch trước uy lực của mình.



Thượng Quan Nghi nhẩm nói:



- Trên đời này còn ai ngăn cản được ta chứ.



Lão rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi chấp tay sau lưng thả bước chậm rãi bỏ ra ngoài. Tất cả mọi sự biến trong biệt sảnh luyện công đều lọt vào mắt Tiểu Huệ.



Nàng những tưởng như mình đang đối mặt với một quỷ nhân có một không hai trên đời này. Chờ một lúc khi đoán chắc Thượng Quan Nghi đã đi rồi, Tiểu Huệ mới rời chỗ nấp.



Nàng bước lại hai phiến đá mở cơ quan dịch chuyển. Bên dướihai phiến đá đúng là một hố huyệt khổng lồ với mùi tử khí bốc lên khiến nàng muốn ngất xỉu.



Đóng lại hai phiến đá, Tiểu Huệ rời biệt sảnh luyện công. Nàng vừa đi vừa nghĩ thầm:



- Thượng Quan Nghi đang luyện tà công của Tiết Mạc Chược. Chuyện này mình phải báo cho Trương ca ca biết.



Nàng suy nghĩ mông lung nên không để ý đến Mạc Dân đang đuổi đến sau lưng nàng:



- Tiểu Huệ cô nương.



Tiểu Huệ dừng bước quay lại:



- Mạc công tử.



Mạc Dân mỉm cười nói:



- Cô nương hẳn lạ lắm khi thấy tại hạ ở đây, ngay trong tổng đàn Kim Tiền bang.



Nàng gật đầu:



- Đúng.. Tiểu Huệ lấy làm lạ đó. Trước đây Mạc công tử là người của Minh Thần cung, đã từng lấy mạng người của Kim Tiền bang, sao nay lại có mặt ở đây.



- Tại hạ đã được Thượng Quan bang chủ thâu nhận vào Kim Tiền bang.



Đôi chân mày Tiểu Huệ cau lại:



- Bang chủ thâu nạp Mạc công tử vào Kim Tiền bang ư?



Buông tiếng thở dài:



- Dù Thượng Quan bang chủ không cần đến Mạc Dân thì Mạc Dân cũng phải trả ân cho người.



Tiểu Huệ gật đầu:



- Tiểu Huệ hiểu rồi. Phải Mạc công tử cảm cái ân Thượng Quan bang chủ đã phóng thích công tử khỏi sự giam cầm của Thiên Môn Môn chủ nên công tử muốn trả ân.



Mạc Dân gật đầu.



Tiểu Huệ nói:



- Đó là chuyện riêng của công tử hẳn không liên quan gì đến Tiểu Huệ. Không liên can... công tử đuổi theo Tiểu Huệ để làm gì?



Mạc Dân nghiêm giọng nói:



- Tại hạ muốn hỏi Tiểu Huệ cô nương về tung tích của Trương Quảng.



Mặt nàng đanh lại:



- Mạc công tử hỏi thăm tung tích của Trương ca ca để làm gì.



- Chuyện riêng của tại hạ.



- Mạc công tử không nghĩ đến chuyện lấy mạng Trương ca ca chứ?



- Cô nương muốn biết.



Tiểu Huệ gật đầu.



Mạc Dân nói:



- Nếu cô nương muốn biết thì hãy đưa tại hạ đến gặp Trương Quảng.
- Các người phải chết.



Y vừa nói vừa phát động kiếm chiêu cùng lúc Mạc Dân cũng phát tác nhật nguyệt ma hoàn.



- Keng...



Đôi Nhật nguyệt ma hoàn chạm vào lưỡi kiếm của Lâm Trung Quân bắn ngược trở lại.



Trung Quân lướt đến ba bộ, kiếm chớp động, Mạc Dân chớp thấy bóng kiếm liền tràng mình né tránh. Y né tránh được lưỡi kiếm thì cảm nhận bờ vai rát buốt, đau nhói.



Mạc Dân ôm lấy bờ vai thấy máu trào ra ướt đẫm tay mình. Y gần như không tin trên thế gian này lại có một kiếm thủ xuất quỷ nhập thần như Lâm Trung Quân.



Nghiệm ra điều đó, Mạc Dân tự biết mình không phải là đối thủ của Lâm Trung Quân.



Y nhanh chống lùi về sau hai bộ rồi bất ngờ đào thoát. Thấy Mạc Dân bỏ chạy, Nhị quỷ Càng Tùng Lịnh, Tam quỷ Dật Cung, Tứ quỷ Trung Liệt Cảo cũng bỏ cuộc trường chạy theo Mạc Dân.



Trung Quân không đuổi theo mà nhìn Tiểu Huệ.



A Di ngẩng mặt nhìn lên nước mắt ràn rụa. Nàng nghẹn ngào nói:



- Lâm túc hạ... Tiểu Huệ đi rồi.



Nghe A Di nói câu này, Trung Quân tức giận đến tím mặt. Gã rống lên:



- Dạ Minh... Dạ Minh...



Dạ Minh từ sau một hốc bờ tường bước ra.



- Tướng công...



Lâm Trung Quân chằm chằm nhìn nàng:



- Dạ Minh! Sao nàng lại đi báo cho người của Kim Tiền giáo đến hại Tiểu Huệ và A Di.



Dạ Minh bật khóc:



- Thiếp không muốn chàng quan hệ với những người này mà sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.



Trung Quân rít giọng nói:



- Nàng biết Tiểu Huệ và A Di cô nương là ai không? Họ là bằng hữu của Trương đệ đệ...Ta còn mặt mũi nà nhìn lại Trương đệ đệ nếu gặp y.



Y vừa nói vừa đặt tay vào đốc kiếm.



A Di vội nắm tay Trung Quân:



- Lâm huynh! Lâm phu nhân có lẽ quá lo lắng cho huynh mà hành sự như vậy. Lâm huynh đừng trách phu nhân. Sống chết có số cả rồi giờ thì A Di phải đi...



- A Di cô nương đi đâu?



- Đi tìm Trương ca ca...



- Tại hạ sẽ cùng đi với cô nương.



Lâm Trung Quân nhìn lại Dạ Minh:



- Nàng đừng bao giờ đi theo ta nữa.



Y cúi xuống ôm xác Tiểu Huệ.



- A Di cô nương! Chúng ta đi.



Dạ Minh nhào tới quỳ xuống ôm chân Trung Quân.



- Tướng công! Đừng đi! Dạ Minh không muốn chàng đi... Không muốn chàng bỏ Dạ Minh.



Trung Quân nhìn nàng:



- Ta chưa giết nàng để chuộc lỗi với Tiểu Huệ cô nương là may mắn rồi. Đừng theo ta làm gì nữa.



Dạ Minh bật khóc:



- Tướng công! Thiếp không muốn mất chàng.



- Nàng đã đánh mất ta rồi.



A Di buông tiếng thở dài:



- Lâm túc hạ không sợ Dạ Minh phu nhân buồn.



Trung Quân lắc đầu:



- Dạ Minh sẽ sớm quên ta mà thôi.



Y nói dứt câu, ôm xác Tiểu Huệ thi triển khinh công đồng thời dìu theo cả A Di.



Dạ Minh bấn loạn gào theo Trung Quân:



- Trung Quân! Chàng đừng bỏ Dạ Minh... đừng bỏ Dạ Minh.



Mặc cho Dạ Minh gào thét, Trung Quân vẫn thi triển khinh công băng đi, bỏ mặc Dạ Minh lại sau lưng.